Chương trước
Chương sau
Tôi rất sợ anh ta buột miệng nói ra chuyện tôi và anh ta gặp nhau ở Thành Kích Tình.
“Tôi nhất định đã gặp cô... trong mơ” Một sự trêu ghẹo trần trụi!
Tôi suýt bị anh ta dọa chết khiếp. Tôi đã cảm nhận được vẻ không vui của kim chủ. Tôi sầm mặt, đỡ lời anh ta: “Cậu ba nhất định nhớ nhầm rồi. Bụng tôi không thoải mái lắm, tôi xin phép đi vệ sinh, mọi người cứ nói chuyện nhé”.
| Tôi viện cớ tránh đi, nhận được sự cho phép của kim chủ liền vội vàng đi vào phòng vệ sinh. Cả đoạn đường tôi đều cảm nhận được một ánh mắt nóng rực nhìn. xoáy vào lưng tôi. Người đàn ông kia quá mạnh mẽ, chỉ một ánh mắt cũng toát ra sự bức bách. Tôi không dám quay đầu lại, trốn trong phòng vệ sinh mười mấy phút mới dám đi ra.
Ai ngờ vừa mới đi ra hành lang liền nhìn thấy anh ta!
Anh ta quay lưng về phía tôi, ngồi trên sofa, hai chân gác lên trên bàn, kẹp điếu thuốc trên tay, tựa như đang cố tình đợi tôi.
Nghe thấy tiếng động, anh ta quay lại nhìn tôi. Làn khói thuốc lượn lờ khiến đôi mắt sâu hút của anh ta trở nên mờ ảo, “Không ngờ cô lại là người phụ nữ của Chu Phong”
Tôi sửng sốt, nghe thấy những lời châm chọc của anh ta, “Cô nói xem, nếu Chu Phong mà biết cái lưới mà anh ta giăng ra nửa tháng, cuối cùng lại bị người phụ nữ của mình phá hỏng, liệu có tức đến mất ngủ không?”
Tôi lạnh giọng cắt lời anh ta, “Anh không nói, tôi không nói, anh ấy sẽ không biết” | Vỗn dĩ tôi vẫn có chút lo lắng, nhưng khi nghĩ lại, anh ta là một người có tiếng tăm mà lại trốn vào phòng vệ sinh nhờ đàn bà cứu mạng. Chuyện như thế, sao anh ta. có thể để người khác biết được.
“Cô là người phụ nữ đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy.” Anh ta ném điếu thuốc đi, đứng dậy, đi về phía tôi. “Anh định làm gì?”
Anh ta không đáp, vẫn tiếp tục lại gần tôi. Tôi muốn giữ khoảng cách nhưng tôi lùi một bước anh ta lại tiến gần một bước. Cho đến khi bóng dáng cao lớn của anh ta che phủ người tôi, hơi thở đầy nam tính nhanh chóng bủa vây lấy tôi, tôi đã không còn đường lùi nữa rồi.
Tôi sợ hãi đẩy anh ta, "Tôi là người phụ nữ của cục trưởng Chu, xin Cậu ba Lục | hãy tự trọng”.
Anh ta túm chặt lấy cổ tay tôi, “Ở bên cảnh sát có gì tốt? Chi bằng ở bên tôi, núi vàng núi bạc biệt thự xe sang, muốn gì được nấy”
Giọng anh ta rất trầm, thì thầm bên tai tôi, hơi thở nóng rực phả vào vành tai giống như có hàng ngàn con kiến đang gặm cắn, khiến tôi tê dại đến bủn rủn chân tay.
Bị người đàn ông như này trêu đùa, đến người như tôi cũng không thể kìm chế
được mà tim đập loạn nhịp.
Nhưng trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí. Trong ngành có bao nhiêu cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy. Anh ta có thể được kim chủ của tôi coi là đối thủ thì chứng tỏ anh ta rất có thực lực. Người đàn ông như này, có loại đàn bà nào mà chưa từng gặp, sao có thể vừa gặp liền để mắt đến tôi.
Tôi hiểu rõ hơn ai hết sống bên cạnh loại người như người đàn ông này và kim chủ thì không được phép sai dù chỉ là một bước. Một khi bất cẩn mắc sai lầm thì chỉ có nước thịt nát xương tan.
Tôi cười duyên một tiếng, chống tay lên lồng ngực anh ta, từ từ kéo dãn khoảng cách giữa hai người, đến khi tôi thoát khỏi vòng tay anh ta, “Chỉ sợ tôi không có cái phúc phận ấy, với thể nào được Cậu ba. Vả lại, tôi cũng đã nói tôi là người phụ nữ của cục trưởng Chu rồi, Cậu ba vẫn muốn đập chậu cướp hoa, nói ra không sợ người ta chê cười sao?”
Anh ta không chặn tôi lại nữa. Đợi đến khi tôi đến điểm cuối của hành lang, giọng nói âm trầm kia vang lên sau lưng tôi, “Tôi sống đến bây giờ chưa bị ai từ chối bao giờ, chỉ mong lần sau gặp lại, cô vẫn có thể kiên trì với sự lựa chọn bây giờ”.
Tôi quay lại đại sảnh giống như chạy trốn ai đó. Bữa tiệc đã bắt đầu, kim chủ đang trò chuyện với mấy người quen biết ở bàn dành cho khách quý. Khi tôi ngồi xuống cạnh kim chủ, anh ta chợt ngừng nói chuyện, quay sang ôm lấy tôi, “Sao đi lâu thế?”
Tôi cười nói: “Thấy anh nói chuyện với Cậu ba, em sợ quấy rầy hai người, đâu biết hai người trò chuyện chóng vánh như thế”
“Ờ, hắn vừa bàn bạc một cuộc giao dịch với tôi, tan rã không vui vẻ” Anh ta ngập ngừng rồi nói tiếp, ngữ khí rất bình thản, “Đoán xem hắn đã nói gì?”
Tôi ngẩn người, từ trước đến giờ kim chủ không thích nói chuyện công việc với tôi. Tôi mỉm cười dựa vào người kim chủ, nũng nịu nói: “Làm sao mà em đoán được chứ.”
“Hắn ta muốn em”
Lời của kim chủ giống như sấm nổ đùng đoàng trên đầu tôi. Không ngờ hắn ta lại chơi tôi một số như vậy.
- ----------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.