"Tỉnh rồi?" Tôi vừa ngồi dậy, còn chưa kịp di chuyển được miếng nào thì đã nghe giọng của Chu Phong truyền tới. Tôi giận dữ quay đầu nhìn anh ta, sau khi bị xô nước của Nhạc Danh dội từ đầu đến chân, cái lạnh lẽo thấu xương ấy truyền thẳng đến đỉnh đầu của tôi khiến tôi không khỏi rùng mình một cái. "Ơ kìa, Tân Ái Phương cô tỉnh rồi à, tôi tưởng cô còn hôn mê nên tôi định lấy nước tạt cho cô tỉnh, không ngờ cô lại tỉnh sớm, thật xin lỗi." Giọng nói ti tiện bỉ ổi của Nhạc Danh truyền vào tại tôi, mặc dù cô ta đang nói xin lỗi nhưng trong từng câu từng chữ đều xen lẫn nụ cười không thể che giấu Cô ta nói cô ta không cố ý, sao có thể? Tôi thấy nhất định là cô ta chỉ đang đợi tôi thức dậy rồi hắt nước vào người tôi thì có. Tôi lau vết nước trên mặt đi, ngẩng đầu nhìn Chu Phong đang đứng trước mặt tôi, sửng sốt một chút. Cũng không vì Chu Phong thế nào, mà rõ ràng vì Nhạc Danh đang cúi đầu vào người anh ta, tư thế hết sức ám muội. Sao họ lại ở cùng nhau? "Đến cùng anh muốn cái gì? Nói rõ ràng đi." Mặc dù nghi ngờ, nhưng tôi hoàn toàn không có thời gian nghỉ đến việc vì sao hai người bọn họ lại ở cùng nhau, tháng thứng hỏi Chu Phong mục đích của anh ta. Dù sao anh ta vừa về đến liền bắt cóc tỏi, chưa thể nói chắc là kế hoạch lớn gì, tuy nhiên tôi hỏi anh ta như vậy, chắc chắn anh ta sẽ không nói cho tôi biết, nhưng tôi biết tính tình anh ta rất nóng nảy, cho dù anh ta không nói thi trong lúc đang nói cũng sẽ lộ ra chút ít tin tức quan trọng gì đó, tôi sẽ từ chút ít câu chữ vụn vặt trong lời của anh ta mà dễ dàng suy đoán mục đích của anh ta. "Không phải tôi đã nói với cô rồi sao cô Tân, chỉ là tôi nhớ cô." Chu Phong nhíu mày: “Tôi lênh đênh trên mặt biển lâu như vậy mới lên, không gặp nhiều người lâu lắm rồi, nói thật ngoại trừ nhớ cô ra, tôi còn nhớ cậu ba Lục" Quả nhiên, anh ta bắt tôi đến đây là vì muốn dẫn Lục Kính Đình xuất hiện, chỉ là nghĩ cũng đúng, ngoại trừ tôi có thể hấp dẫn Lục Kính Đình ra, người khác cũng đâu có hấp dẫn được. "Mục đích của anh là gì?" Tôi bị anh ta bắt, có chút hỗn loạn, những gì đã nói cũng rất chính thức. "Không có mục đích gì, chỉ là cảm thấy sở dĩ chuyện tôi rơi xuống nước không thể qua công lao của cậu ba Lục, cho nên đã nghĩ sẽ chọn ngày hôm nay mời anh ta đến, cảm ơn anh ta thật tốt thuận tiện ôn lại chút chuyện cũ Chu Phong nói xong, câu môi hôn Nhạc Danh bên cạnh một cái: “Với lại muốn để cho cậu ba Lục yên tâm, tôi đã có bạn gái mới, không còn ý gì với cô nữa." Nghe xong lời anh ta nói, tôi chỉ cảm thấy một hồi sợ hãi từ trong thâm tâm của mình, lúc anh ta bảo sẽ cảm ơn Lục Kính Đình đã nhấn rất mạnh, câu cảm ơn này của anh ta tuyệt đối không thể nào là thật sự muốn cảm ơn Lục Kính Đình, tôi thấy là anh ta muốn giết tôi và Lục Kinh Đình. “Tân Ái Phương, cũng phải cảm ơn có vị đã đem những chuyện kia nói cho anh Lục, khiến cho tới triệt để hết hy vọng với anh Lục, bằng không thì tôi cũng không thể ở cùng với anh Phong, cũng không có khả năng gặp được người đàn ông tốt như anh Phong." Nhạc Danh tựa vào ngực Chu Phong như đang đang khoe khoang, an dương kỳ quai nói, cô ta nhìn tôi với ánh mắt đầy tính công kích "Anh Lục?" Chu Phong đối với cách Nhạc Danh gọi Lục Kinh Đình vô cùng bất mãn, quay đầu nhìn cô ta một cái. Nhạc Danh lập tức hiểu rõ ý của anh ta, cúi đầu cười một cái: “Ái chà, không phải anh Lục, là Lục Kính Đình, được chưa, bình dấm nhỏ anh." Lời cô ta nói vô cùng thân mật, tôi đây nghe mà muốn ỗi một trận. "Cho nên anh muốn thế nào." Tôi hoàn toàn không để ý tới Nhạc Danh, dù sao trong lòng tôi cô ta cùng lắm chỉ là một món hàng mà thôi, căn bản không cần tôi phải hao tâm tổn trí: “Anh cảm thấy, tôi thật sự có thể dẫn Lục Kính Đình đến đây?" Chu Phong nhún vai: “Cậu ba Lục yêu cô như vậy, đây cũng không phải lần đầu tiên tôi bắt cóc cô chắc bây giờ đã biết cũng không chừng, sao có thể làm ngơ không quan tâm có được?" Tôi nhướng mày: “Không biết cục trưởng Chu lấy tự tin ở đầu ra, bản thân tôi còn không chắc chắn được 100%, chắc ngài cũng biết, bên cạnh cậu ba Lục mỹ nữ như mày, còn thiếu một người như tôi sao, hơn nữa, anh ta thích tôi chẳng qua là vì cảm giác mới lạ, trong mắt anh ta tôi chả tính là cái gì cả, ngài vẫn nên đừng hy vọng anh ta sẽ đến cứu tối. “Tân Ái Phương, mấy cái lý do thoái thác này có dùng đến nát rồi, không thấy chán sao? Cô đừng xem tôi như thằng ngu, tôi không ngốc, người sáng suốt đều có thể nhìn ra cô quan trọng cỡ nào với cậu ba Lục." Chu Phong nghe xong câu nói của tôi, cười lạnh một tiếng, đẩy Nhạc Danh ra, tiến lên phía trước một bước rồi ngồi trước mặt tôi, nằm lấy cằm của tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Tân Ái Phương tôi không rõ, rốt cuộc thì cô thích Lục Kính Đình bao nhiêu, anh ta có cái gì tốt, khiến cô rơi xuống tình trạng này rồi mà vẫn còn suy nghĩ cho anh ta?" "Bản thân tôi thậm chí còn không ra được nào có tinh lực mà suy nghĩ cho anh ta. Sợ là cục trưởng Chu đã nghĩ nhiều, tôi chỉ đơn thuần là muốn hỏi anh định xử lý tôi thế nào." Câu cục trưởng Chu lâu nay được thốt ra từ miệng tôi, tôi cảm thấy có hơi kỳ lạ, dù sao thì tôi cũng đã quen gọi anh ta là Chu Phong, bỗng nhiên gọi như vậy, tôi có hơi không quen. "Thật sao?" Chu Phong chỉ nhíu mày, không để lời của tôi trong lòng mà đi đến sau lưng Nhạc Danh, kéo ra thứ trông giống như một tấm màn sau cô ta.
Phía sau bức màn là một thứ trông giống như màn hình thủy tinh, tôi vốn cho rằng đó một tấm cửa sổ lớn bị chắn, không ngờ Chu Phong ấn một cái nút dưới màn hình thủy tinh, màn hình thủy tinh sáng lên. Tôi sững sờ một lúc, màn kính lớn thực sự giống như một chiếc máy chiếu TV, bật nút lên thì nó sáng. Những thứ trên màn hình khiến trái tim tôi thoảng cái đã chìm xuống vực sâu, trên kia là hình ảnh của Lục Kinh Đình. Trên tấm kính, anh ấy và Dương Quốc Hưng dẫn theo thắng Đen và bọn đàn em đang đi về phía trước, không rõ họ muốn đi đầu "Đây là gì?" Tôi cau mày, nhìn thẳng về hướng Chu Phong hỏi. "Động thái của Lục Kinh Đình chuẩn thật, bây giờ cÓ thấy đấy, anh ta đang làm gì." Vẻ mặt Chu Phong cười như không cười, không quan tâm nói, “Anh ta đã lên đường rồi, vừa rồi cô còn nói anh ta không quan tâm cô nhỉ?" "Dù anh dẫn anh ấy đến thì anh có thể làm gì được anh ấy?" Tôi mạnh mẽ giữ bình tĩnh, phản bác lại một câu Chu Phong vẫn giữ thái độ thờ ơ như vậy, anh ta không nói gì, sau đó chậm rãi lấy từ trong túi ra một bộ điều khiển, rồi mới mở miệng: "Đương nhiên là tôi không thể làm gì anh ta, thế nhưng b lại có thể." "B!" Nghe xong lời của anh ta, trái tim tôi lập tức nhấc lên: “B gì!” "Tôi đã chôn rất nhiều b trên đường hắn đến. Chu Phong ung dung nói: “Hơn nữa, dưới lòng đất nơi chúng ta đang ở bây giờ đều là b." Tôi hoàn toàn hoảng loạn, thân thể không tự chủ được mà run rẩy: “Chu Phong, anh điên rồi hay sao? Nếu như anh làm tôi và Lục Kính Đình bị thương, đến cả nhà họ Dương cũng sẽ không buông tha cho anh." Dưới tình thế cấp bách, ngay cả nhà họ Dương tôi cũng đã chuyển ra. “Tôi bị điên rồi, tất nhiên tôi hiểu cô đang nói cái gì, cho nên tôi cảm thấy dù có giết Lục Kính Đình thì bản thân cũng không sống yên ổn được, thà rằng mọi người cùng chết, tốt xấu gì chết như vậy cũng có bia chịu tội thay. Chu Phong nói xong, kéo áo của mình ra "Vừa đúng lúc, tôi cũng không còn sống được bao lâu nữa Tôi thấy trên bụng anh ta nổi chỉ chit nốt mụn, trông rất buồn nôn, tôi chưa kịp hỏi thì Chu Phong tiếp tục nói: "Đây là dị ứng do tôi ngâm trong nước biển quá lâu. Tất cả các bác sĩ đều nói rằng tôi không trực tiếp chết ở dưới biển, còn có thể lên bờ vài ngày là may mắn. Nói tóm lại bọn họ đều dặn tôi chuẩn bị tang lễ. " Nghe anh ta nói xong, hàng phòng ngự cuối cùng trong lòng tôi cũng sụp đổ hoàn toàn, tôi cứ nghĩ anh sẽ không tàn nhẫn như vậy, ngay cả đến mạng sống của mình cũng không quan tâm, không ngờ anh không còn sống được bao lâu, dẫn Lục Kính Đình đến đây chẳng qua là không muốn trên đường đến Hoàng Tuyền quá cô đơn lạnh lẽo. "Chu Phong, anh nói cái gì? Cái gì mà dị ứng hả?" Đoán chừng Nhạc Danh cũng không biết những chuyện này, trực tiếp hét lên: “Thảo nào anh không bao giờ chạm vào tôi, còn nói sau khi kết hôn rồi mới chạm vào tôi, tôi còn tưởng mình đã gặp được người đàn ông tốt, không ngờ rằng, Chu Phong tên khốn khiếp anh!" "Cô tưởng rằng cô đi xe buýt còn có thể gặp được chân ái sao, cô chẳng qua chỉ là mặt hàng để giết thời gian trong những năm tháng lạnh lẽo cuối đời của tôi mà thôi." Chu Phong cười lạnh nói. "Chu Phong! Anh! Á!" Nhạc Danh ôm đầu đau khổ gào thét: "Không được, tôi phải đi, tôi nhất định phải đi, anh thả tôi ra, tôi không muốn chôn cùng anh!" Nhạc Danh luyên thuyên nói, đi đến cửa, lại không ngờ đến Chu Phong trực tiếp đóng cửa bằng điều khiển từ xa, chặn đường đi của Nhạc Danh. "Hôm nay, những người đã vào căn phòng này, ai cũng đừng hòng rời đi." Nói xong, Chu Phong liền bẩm cái nút kích nổ, chợt nghe thấy trong màn hình truyền tới một tiếng nổ lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]