Lời nói của cô ấy nhanh chóng xua tan cơn buồn ngủ vừa rồi của tôi, tôi vội vàng đón lấy An Hào trong tay cô ấy, quả thực cả người vô cùng nóng. "Vừa mới đo nhiệt độ cơ thể, hơn ba mươi chín độ." Quyền Mai có chút sốt ruột, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn rất nhiều. "Mau đến bệnh viện." Trẻ con phát sốt thường rất nghiêm trọng, tôi không khỏi nghĩ tới những đứa trẻ bởi vì phát sốt mà bị c� Tôi một lúc lâu sau mới mơ mơ màng màng mở mắt, ngẩng đầu nhìn Lục Kính Đình, anh trực tiếp cúi xuống hôn, sau đó sờ sờ đầu của tôi. Sau khi rời giường, tôi và Lục Kính Đình ăn điểm tâm, anh lại đưa tôi tới bệnh viện, dù sao ngày hôm nay An Hào còn phải tiêm. Lúc y tá tiêm cho thằng bé, tôi lại đau lòng một trận, nhưng vì bệnh của thằng bé, cũng không có biện pháp gì. Sau khi truyền hết ba túi nước, lúc đi ra từ bệnh viện, Lục Kính Đình nói muốn dẫn tôi đi ra ngoài chơi. Tôi sờ sờ cổ của An Hào, thằng bé đã hạ sốt, đi ra ngoài hít thở không khí, phơi chút nắng cũng tốt. Lục Kính Đình lái xe đưa tôi tới cạnh biển, sau khi đỗ xe, anh xuống xe trước, đón lấy An Hào trong tay tôi, tay kia đỡ tôi xuống xe. "Đã lâu không ra đi ra ngoài chơi." Tôi nhìn cảnh tượng mênh mông vô tận, gió biển thổi quá hai gò má, chỉ cảm thấy một trận sảng khoái. Lục Kính Đình thì ôm An Hào ở một bên trêu thằng bé, nụ cười trên mặt không che giấu được. Tôi nhìn nụ cười của anh, khóe miệng mất tự nhiên cong lên. "Tối nay anh dẫn em đi ăn ở nhà hàng cạnh biển." Lục Kính Đình trêu An Hào, tâm tình rất tốt. "Được." Tôi gật đầu, ôm lấy An Hào từ trong tay anh, không biết vì sao, tôi lại ngửi thấy mùi sữa trên người An Hào. Nhưng mà, không đợi tôi trả lời, điện thoại của Lục Kính Đình lại reo lên. Anh vừa trêu chọc An Hào trong lòng tôi vừa một tay nghe điện thoại, âm thanh phía bên kia điện thoại cũng không nhỏ, tôi vừa vặn có thể nghe được. "Cậu ba, tôi, tôi rất khó chịu." Bên kia đầu điện thoại chắc hẳn là một người phụ nữ, giọng nói rất nhu nhược, yếu ớt. "Cái gì? Được, tôi lập tức qua ngay" Lục Kính Đình chợt nhíu mày lại, vẻ mặt cũng nghiêm túc.
Anh cúp điện thoại, nói với tôi: "Nhạc Danh đã xảy ra chuyện, anh phải đi xem." "Cô ấy làm sao vậy?" Tôi theo phản xạ hỏi. "Không biết, chờ mấy ngày nữa anh lại đưa em đi chơi, anh bảo thằng Đen đưa em trở về." Lục Kính Đình trông có chút nóng nảy, vội vàng hôn lên trán tôi. Nhìn anh lên xe, tôi ôm An Hào đứng ở trên bờ biển có chút uổng công, anh vừa mới nói, Nhạc Danh đã xảy ra chuyện? Không biết vì sao, trong lòng tôi không biết làm sao, tuy rằng trước đó Lục Kính Đình từng giải thích với tôi rằng anh chỉ là bởi vì trách nhiệm mới chăm sóc Nhạc Danh, nhưng hiện tại khi nhìn dáng vẻ anh sốt ruột, dù sao tôi cũng không thể vui vẻ nổi. Thằng Đen lái xe đưa tôi về nhà, dọc đường đi tôi có chút xuất thần, chẳng biết Nhạc Danh đã xảy ra chuyện gì mà Lục Kính Đình lại gấp gáp như vậy. Tôi không ghen tị nhưng tôi không vui, dù cho ban đầu tâm tình tôi rất tốt cũng bị tình huống bất ngờ này khiến cho buồn bực. An Hào ở trên đường ngủ một giấc, sau khi về đến nhà thì lại tỉnh, tôi đút sữa mà thằng bé vẫn khóc nháo. Tôi vốn đã phiền muộn, nghe thấy thắng bé khóc như thế thì lại càng phiền não. Tôi không nhíu mày khẽ lắc cánh tay, cổ khiến thắng bé yên tĩnh một chút, nhưng không biết có phải do bị bệnh hay không mà thằng bé càng khóc to hơn. Quyên Mai vốn dĩ đang nấu cơm, nghe thấy An Hào không ngừng khóc nháo cũng cùng dỗ thằng bé với tôi, không thể không nói Quyền Mai có kinh nghiệm hơn tôi, cô ấy chỉ ôm mấy phút mà An Hào đã yên tĩnh lại. Chờ sau khi An Hào ngủ yên, tôi mới đi ăn cơm, lúc ăn cơm đôi mắt của tôi luôn không tự chủ nhìn ra phía ngoài cửa, không biết Lục Kính Đình lúc nào mới có thể làm xong về nhà. Nhưng mà, tôi chờ trái chờ phải, vậy mà cả đêm cũng không đợi được Lục Kính Đình về nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]