Chương trước
Chương sau
"Ái Phương” Lục Kính Đình thì thầm gọi tên tôi, bàn tay chạm vào bụng tôi cũng dừng lại. “Em đã suy nghĩ về chuyện này cả một buổi chiều, sẽ không có vấn đề gì đâu. Tôi đặt tay vào lòng bàn tay Lục Kính Đình, “Em nhất định sẽ trở về an toàn, anh có thể tin em không?
Lục Kính Đình im lặng một hồi, không trả lời tôi, thay vào đó, anh nhấc tôi lên với vẻ mặt nghiêm túc, đặt tôi lên giường và bắt tôi ngủ. “Lục Kính Đình!” Tôi lo lắng gọi. “Ngủ đi.” Anh chỉ lạnh lùng đáp và ôm tôi từ phía sau. Tôi không nói nữa, nhưng cũng không ngủ được nữa, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại chuyện này, ngoài tôi ra, dường như không một ai có thể mọi thông tin Chu Phong.
Cho dù Lục Kính Đình không đồng ý, trong hai ngày này tôi nhất định phải hành động.
Sáng sớm hôm sau, tôi đến khách sạn. “Ái Phương, sao em đến sớm vậy?” Chị Tưởng Thanh vừa mở cửa thấy tôi liền vô cùng ngạc nhiên . "Tối hôm qua em ngủ sớm, sáng dậy không có việc gì làm muốn đi dạo." Đến khách sạn thu xếp đồ đạc một chút vẫn tốt hơn là đi dạo. Rốt cuộc, tôi sẽ không thể đến đây trong một thời gian nữa. “Vậy thì mau vào đi, nhanh thật bụng của em thoáng cái đã lớn thế này rồi.” Chị Tưởng Thanh mở cửa cho tôi vào.
Tôi ôm bụng bước vào khách sạn, tôi đang mang thai được bảy tháng, bụng tôi to hơn trước rất nhiều, đi lại hơi khó khăn. “Khách sạn gần đây có chuyện gì không?” Sau khi ngồi xuống, tôi nhìn quanh không thấy ai mới hỏi chị Tưởng Thanh. “Có, luôn có một người đàn ông đội mũ đen đến. Chị Tưởng Thanh vừa nói vừa rót cho tôi một cốc nước mật ong. “Người đó rất kì lạ. Anh ta không cần một phụ nữ, cũng không gọi đồ ăn, chỉ gọi một cốc rượu uống xong rồi đi luôn. "
Tôi cau mày, hầu hết những người đến khách sạn chúng tôi đều là gọi một cô gái tiếp rượu hoặc tổ chức tiệc, dường như chưa từng thấy ai đến cửa hàng chỉ uống rượu uống xong liền bỏ đi.
Tôi hỏi chị Tưởng Thanh liệu chị ấy có hành vi kỳ lạ nào khác không, chị ấy chỉ lắc đầu. “Vậy thì hãy để mắt đến anh ta và gọi cho em bất cứ khi nào có động tĩnh gì nhé.” Ngập ngừng, tôi tiếp tục, “Nhân tiện, mấy ngày nay em phải cùng Lục Kính Đình ra ngoài một chuyến nên có thể không đến được cửa hàng... “Được rồi, chị sẽ quản lý khách sạn giúp em. Chị Tưởng Thanh nói không chút do dự. “Em vẫn còn có việc phải làm, em đi trước đây. Sau đó, tôi xách túi chuẩn bị về nhà, rồi bắt tay vào thực hiện kế hoạch.
Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy xe của Lục Kính Đình, anh lao tới bên cạnh dọa tôi một vố, tôi bất ngờ dứng im tại chỗ không biết đi đâu. “Lên xe đi.” Lục Kính Đình vừa mở cửa sổ đã thấy tôi đứng im ở trước xe.
Sau đó tôi mới phản ứng lại, nhanh chóng gật đầu và lên xe.
Sau khi tôi ngồi xuống, Lục Kính Đình lái xe đi ngay, không nói với tôi một lời.
Bầu không khí trong xe bỗng trở nên rất ngại ngùng.
Tôi cắn môi, muốn nói nhưng không biết phải nói gì. “Em nhất định phải đi sao. Một lúc lâu sau, Lục Kính Đình mới mở lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong xe. “Vâng, chỉ có cách đó có thể giải quyết được chuyện này.” Tôi gật đầu chắc chắn, còn muốn nói gì đó để Lục Kính Đình yên tâm, nhưng tôi chưa kịp nói thì đã nghe thấy anh lên tiếng. “Em muốn đi giải quyết vấn đề hay là cảm thấy ở bên anh ta vui vẻ hơn?” Lục Kính Đình đập tay lái, phanh gấp. “Sao anh có thể nghĩ em như vậy?” Tôi bất ngờ cau mày. “Nếu như em muốn trở về cạnh anh ta thì cứ đi thoải mái, anh không cấm cản em đâu.” Lục Kính Đình mặc kệ tôi nói gì, nhìn chằm chằm vào bóng tối sâu thẳm trong mắt tôi. "Em.." Nhất thời không biết nói cái gì, tôi chỉ nhìn anh, trong lòng có chút chua xót.
Tôi chỉ muốn giúp anh ấy, cho rằng anh sẽ tin tôi, nhưng nói đến nước này, có lẽ tất cả cũng chỉ là tôi nghĩ mà thôi. “Xuống xe. Lục Kính Đình cáu kỉnh xua tay, không để tôi nói nữa, lạnh lùng nói. “Gì cơ?” Tôi không nghe thấy anh nói gì, nhưng tôi không thể tin được những gì anh nói. “Tránh ra!” Lục Kính Đình hét lên một tiếng, hai tay khoát lên người tôi, mở cửa xe bên cạnh tôi.
Tôi nghi ngờ liếc nhìn anh, có chút bực bội, cuối cùng tôi cười chế nhạo và bước ra khỏi xe.
Vừa bước xuống xe, Lục Kính Đình đã đạp ga phóng đi trước khi tôi kịp đứng vững, tôi lảo đảo tiến về phía trước hai bước trước khi đứng vững.

Nhìn con đường trống trải trước mặt, lời nói của Lục Kính Đình như kim đâm vào tim tôi.
Anh ấy để tôi đi.
Tôi tự cười nhạo mình, xách túi và đi về phía trước. Có lẽ tôi quá xem trọng những việc này rồi.
Tôi không biết mình có thể đi đâu, nhưng một cái lạnh và gió rét bao trùm lấy tôi, khiến tôi không thở được.
Tôi vô định đi dọc con đường, Lục Kính Đình không hề quay lại, vì vậy tôi chỉ có thể về khách sạn.
Chưa đi được mấy bước, tôi nghe thấy tiếng còi chói tại từ phía sau.
Tôi quay đầu lại và thấy đó là một chiếc xe quen thuộc. Xe của Chu phong.
Tôi bàng hoàng, sao có thể gặp anh ở đây.
Chu Phong có lẽ đã nhìn thấy tôi, đưa tay ra hiệu để cho Lão Trần dừng lại, sau đó xuống xe đi tới chỗ tôi. "Ái Phương? Sao em lại ở đây một mình, anh ta đâu?" Người Chu Phong nói đến là Lục Kính Đình.
Nhìn vẻ mặt quan tâm của anh, mũi tôi chợt thấy cay cay, nước mắt không ngừng rơi.
Chu Phong cau mày, ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi, nhẹnhangf nói: "Ái Phương đừng khóc, lên xe trước đã rồi có gì nói chuyện sau"
Vừa nói anh ấy vừa ôm tôi lên xe.
Tôi đã khóc trong xe một lúc lâu mới thoát khỏi nỗi đau, trong khoảng thời gian này, Chu phong liên tục vỗ nhẹ vào lưng tôi. “Anh ấy, bảo em cút đi.” Tôi vẫn không kìm được nghẹn ngào, lại sắp rơi nước mắt.
Chu Phong cầm lấy khăn giấy, cẩn thận lau nước mắt cho tôi rồi khoác tay tôi, "Được rồi, đừng khóc nữa, Lục Kính Đình anh ta cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì." “Em bây giờ không còn nơi nào để đi. Tôi thì thầm trong khi nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ.
Tôi ở Quảng Châu vẫn sống tại nhà của Lục Kính Đình bây giờ anh lại không cần tôi nữa. Tôi thực sự không có nơi nào để đi ngoại trừ khách sạn. "Vậy thì em ... Chu Phong do dự vài giây rồi mới lên tiếng, "Vậy thì em có muốn đi theo anh không?"
Nghe anh ta nói, tôi hoang mang, rồi thều thào: "Được không?" “Đương nhiên, Ái Phương, lúc trước anh đã nói nếu như em đồng ý chờ anh, anh sẽ đá Triệu Mộng Tuyết cho cho em một mái nhà.” Nghe được câu trả lời của tôi, anh ấy có vẻ hơi kích động, hai tay ôm tôi chặt hơn. “Vậy thì anh, thật sự có thể cho em một mái ấm được không?” Tôi sờ sờ bụng, “Em không muốn con mình có người mẹ khác”.

Ẩn ý trong lời nói của tôi đã quá rõ ràng rồi, tôi không thể chấp nhận việc Triệu Mộng Tuyết sẽ nuôi đứa bé ngay khi nó chào đời. “Chỉ cần em tin anh, anh sẽ bảo vệ em và con của chúng ta. Chu Phong thề thốt.
Anh ấy không biết rằng đứa trẻ thuộc về tôi và Lục Kính Đình, tôi thật may mắn vì đã không nói cho anh biết chân tướng bằng không bây giờ tôi thực sự không còn nơi nào để đi nữa rồi. “Em tin anh.” Tôi thì thầm ba chữ, ngay cả khi tôi không tin thì sao, tôi bây giờ đã không còn chỗ nào để đi nữa rồi. “Được rồi, Lão Trần, chúng ta về nhà trước đi.” Chu
Phong nhận được câu trả lời của tôi và nói với Lão Trần. “Cục trưởng Chu, cuộc họp thì sao ạ?” Lão Trần do dự.
Khi tôi nhìn Lão Trần, trong lòng không khỏi nghĩ việc đến ông ta là người của Lục Kính Đình.
Nói thật, tôi vẫn không thể tin được lão Trần lương thiện như vậy lại thực sự là con tốt bị người ta đặt ở bên cạnh Chu Phong, hơn nữa lại có thể nằm vùng lâu như vậy. “Cuộc họp cứ tạm hoãn trước đi.” Chu Phong nhẹ giọng nói “Vâng” Lão Trần đáp, quay đầu xe đưa chúng tôi về nhà.
Về đến nhà, tôi vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc, giống hệt như khi tôi đi lần trước.
Đồ đạc trong phòng không thay đổi gì nhiều, tôi thay giày và bước vào, mỗi bước đi tôi đều nhớ lại trước đây, đi một vòng rồi quay lại điểm xuất phát ban đầu. Nhưng không đợi tôi đi được hai bước Chu Phong đã ôm tôi từ phía sau rồi nhấc bổng tôi lên, "Trên đất lạnh lắm, em đang mang thai, đừng để ảnh hưởng xấu đến sức khỏe."
Nói xong, anh đưa tôi ra ghế sofa và đi dép cho tôi. “Chu Phong, anh thật sự chấp nhận em sao.” Nhìn thấy anh giúp tôi mang dép vào, tôi ôm lấy cổ anh. “Chỉ cần em muốn” Chu Phong thuận thế kéo lấy tay tôi, khoảng cách ngày một gần liền đặt lên trán tôi một nụ hôn.
Tôi tiếp nhận nụ hôn ấy và nép vào vòng tay anh, tôi bây giờ cho dù với anh có chút hời hợt, chỉ cần cuối cùng anh ấy có thể cho tôi một mái ấm gia đình thì tôi cũng mãn nguyện rồi.
Buổi tối Chu Phong ôm tôi ngủ, vừa lúc tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì anh ấy nghe điện thoại nói có việc gấp, có hàng gì đó, tôi không nghe rõ, anh ấy cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, còn dặn dò lão Trần canh gác bên ngoài.
Cơn buồn ngủ của tôi biến mất khi anh ấy rời đi, vì vậy tôi rời khỏi giường và đi bộ xung quanh.
Đi được hai bước thì tôi hơi mệt, bây giờ cơ thể ngày càng nặng, tôi thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, thậm chí có khi ngủ tôi cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Khi bước đến phòng khách, tôi ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, ánh mắt nhìn xung quanh, nhưng cuối cùng tôi dừng lại ở một chiếc vòng tay trên bàn.
Tôi nhặt chiếc vòng lên và nhìn kỹ lại, tôi luôn cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, như thể tôi đã nhìn thấy nó ở đầu đó, nhưng tôi không thể nhớ ra điều gì khi nhìn thấy nó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.