"Tôi, tôi đâu có?" Tôi thấy cảm giác khi bị hỏi ép rất khó chịu đến mức tôi nói năng lắp bắp
Dương Quốc Hưng nhếch môi, trong lòng tôi càng hoang mang hơn, anh ta sẽ không phát hiện ra cái gì chứ Tôi cũng không muốn Dương Quốc Hưng liên quan đến bất cứ điều gì về tôi, những người tôi gặp tôi đều không dây dưa, càng ít có mối liên hệ với, tôi và Tân Gia
Kiệt cũng càng an toàn.
May mà đèn đỏ chuyển sang đèn xanh kịp lúc, xe phía sau bấm còi thúc giục chúng tôi, Dương Quốc Hưng lúc này mới buông tay tôi ra.
Không lâu sau, đã đến nơi, Dương Quốc Hưng xuống xe trước, sau đó giúp tôi mở cửa xe. "Xuống đi, đến nơi rồi." "Ừm." Tôi miễn cưỡng đồng ý, có thể nói bây giờ tôi không muốn ở chung với Dương Quốc Hưng thêm một giây nào nữa.
Nhưng không có cách nào khác, bây giờ xem như tôi đang trong tay anh ta, bị ép phải nghe lời anh ta.
Xuống xe, tôi ngẩng đầu nhìn thoáng ngôi nhà trước mặt, là một biệt thự sang trọng, chỉ có điều, phong cách cổ xưa này này là của thế kỷ trước.
Dương Quốc Hưng đưa tay ra định kéo tôi, nhưng hình như lại cảm thấy không ổn nên để tôi đi theo phía sau anh ta. "Dì Vương, mở cửa ra." Dương Quốc Hưng đi tới trước cửa, đập cửa lớn. "Dạ, đã tới rồi." Bên trong rất nhanh đã có động tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa được mở ra, một người nhìn dáng vẻ như bảo mẫu mỉm cười nghênh đón chúng tôi vào.
Nhưng khi bà ta nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508741/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.