Ba mươi thùng đã là nhiều rồi, mà nếu là tám mươi thùng... Tôi không dám tiếp tục nghĩ nữa. “Được, tôi lấy hết, ông ra giả đi.” Lục Kính Đình thẳng thắn lấy toàn bộ số hàng không hề do dự.
Cục trưởng Lưu thấy tình hình, cũng dứt khoát nói: “Chín tỷ” Nói rồi ông ta cầm ly rượu, định cụng ly với Lục Kính
Đình.
Lục Kính Đình lại nhíu mày lại, đẩy ly rượu của ông ta xuống: “Giá này hơi cao.
Cục trưởng Lưu sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười: "Nhưng đây là hàng nguyên chất, vừa rồi anh cũng thấy hàng rồi, không có vấn đề gì, và lại đây là lô hàng cuối cùng của tôi, tôi đã lớn tuổi rồi, nên nghỉ hưu rồi, hay là như vậy đi, sáu tỷ chín trăm triệu, cũng coi như là cho tôi một cái kết.
Lập tức giảm hai tỷ mốt, đủ để thấy Cục trưởng Lưu muốn bán lô hàng này đi đến mức nào.
Nhưng nghĩ thì cũng đúng, dù sao ông ta cũng đang muốn nghỉ hưu rồi, chắc chắn sẽ sốt ruột muốn buông số hàng này ra. “Sáu tỷ, làm tròn”
Lời của Cục trưởng Lưu khiển Lục Kính Đình lấy được thế chủ động, giảm tiếp chín trăm triệu.
Tôi ngạc nhiên, mặc dù lô hàng này giả chín tỷ có hơi đắt nhưng sáu tỷ thì thực sự là quá thấp.
Nhưng tôi chỉ là một người làm nên mà thôi, Lục Kính
Đình ép giả như vậy, chắc chắn có lý của anh. Nét mặt của Cục trưởng Lưu có hơi không được tốt: “Sáu tỷ, người anh em, anh đang đùa phải không?” “Sáu tỷ, nếu không được, chúng ta uống rượu kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508733/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.