Chương trước
Chương sau
Trước khi rời đi, Lục Kính Đình đột nhiên ôm lấy vai và nói với Tần Thiên Khải. Nụ cười của Tần Thiên Khải ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường.
Tôi chỉ cảm thấy ngượng ngùng muốn bay lên không trung. Vậy nên hôm nay Lục Kính Đình đưa tôi theo, là để cảnh cáo, hay là để thị uy?
Có điều, tham gia việc chặn hàng không chỉ có Thiên Khải và Lục Kính Đình, Dương Quốc Hưng cũng gia nhập. Tuy anh ta chủ yếu sống ở nước ngoài, nhưng ở trong nước cũng có anh em, còn từng làm ăn với nhà họ Triệu, cũng khá quen thuộc với nhà họ Triệu. Bên đó, Lục Kính Đình, Tần Thiên Khải và Dương Quốc Hưng đã vạch ra kế hoạch chặn hàng rồi, chỉ cần có thể phá được lô hàng này, có thể giúp đỡ rất nhiều cho việc lật đổ nhà họ Triệu.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính. Đêm ngày mười chín, tin tức Lục Kính Đình muốn chặn hàng không biết đó ai truyền ra. Đêm ngày mười chín, nhà họ Triệu đã thay đổi đường vận chuyển hàng ngay trong đêm, mấy người Lục Kính Đình không bắt được gì. Sau khi Lục Kính Đình nhận được thông tin, sắc mặt lập tức tối sầm lại, u ám như một cơn bão đang kéo đến trên bầu trời. "Nội giản là ai?" Anh lạnh lùng nói.
Thằng Đen và Nghĩa bọn họ ngơ ngác nhìn nhau. Sự việc xảy quá đột ngột, căn bản không ai ngờ tới sẽ có nội giản, càng không thể biết được ai là nội gián. "Điều tra cho tôi!" Lục Kính Đình nói một câu, tay đấm lên mặt bàn: "Trong vòng mười lăm phút, tôi muốn có kết quả."
Chỉ có lúc đang tức giận lắm Lục Kính Đình mới dùng nắm đấm đấm xuống bàn, tôi bị anh dọa cho sợ, không dám nói gì. Thằng Đen và Nghĩa nhìn nhau một cái, quay người đi làm. Xét theo tính bảo mật của việc này, số lượng anh em biết không nhiều, rất nhanh đã có thể tra ra được người làm là ai. "Qua đây" Nghĩa bắt lấy một người anh em, ẩn anh ta xuống đất: "Nói!"
Lục Kính Đình quay đầu lại liếc Nghĩa một cái, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trên người đang quỳ trên mặt đất, cau au mày. "Tôi bị oan đó, bị oan đó!" Người bị bắt đó, sợ đến mất mật, không ngừng xin tha "Nghĩ xem bố mẹ của cậu, dạy cậu làm người như này sao?" Nghĩa quát mắng.
Người đó dường như đã bị Nghĩa dọa sợ rồi, vội vàng lắc đầu: "Không phải... không phải, tôi chỉ là, vì tiền mà thôi." Khi anh ta nói, tay người đó buông thõng xuống, như một quả bóng không được bơm hơi. "Có biết hậu quả không?" Sắc mặt Lục Kính Đình hoàn toàn lạnh lại, đi tới trước mặt người đó, dừng lại. "Tôi đáng chết. Cậu ba, tôi đã phụ sự kỳ vọng của cậu rồi. Xin cậu hãy tha cho tôi đi!" Người đó lùi về sau vài bước, bỗng nhiên tự tát vào mặt mình.
Lục Kính Đình không cảm thấy có chút mềm lòng nào vì hành động của anh ta, vì vậy anh hất tay: "Ném cậu ra!" "Cậu Ba! Cậu ba à cầu xin cậu hãy tha cho tôi đi, cậu ba à tôi thật sự là bị ma xui quỷ khiến thôi cậu ba à!" Người đó bị kéo đi trong tiếng khóc. Trong lòng tôi lại thầm thở dài, Lục Kính Đình là người như thế nào, ở dưới trướng anh mà làm sai việc gì thì căn bản đừng mong đến việc anh sẽ mềm lòng. "Nghĩa à, việc này tạm thời dừng kế hoạch lại trước, đừng truyền ra ngoài" Lục Kính Đình giao cho Nghĩa vài thứ đồ, sau đó dẫn tôi đi đến chỗ ở của Dương Quốc Hưng ở Thanh Châu. Khi chúng tôi đến, Tần Thiên Khải đã tới rồi. "Đáng chết thật, sao lại để cho một tên thuộc hạ làm hỏng chuyện chứ." Dương Quốc Hưng sau khi nghe được chuyện xảy ra xong, chửi rủa một câu. "Không, sự tình không đơn giản như thế." Lục Kính Đình cùng tôi ngồi xuống, lắc đầu một cái. "Đó là cái gì?" "Theo như tôi biết, nhà họ Triệu tuy rằng thường hay buôn lậu, nhưng chủ yếu là ở xung quanh Thanh Châu và Thanh Hải. Ở bến cảng Hương Hải, bọn họ cũng chỉ có một đường có thể đi thôi." Lục Kính Đình nói. "Bến cảng đó là của tôi. Chúng ta đã lên kế hoạch chi tiết như vậy, hơn nữa đến đêm hôm qua mới phát ra tin tức, hàng nhà họ Triệu lúc đó đã lên đường từ lâu rồi, gần như không có khả năng đột ngột thay đổi lộ trình." Tần Thiên Khải nói tiếp một câu
Nghe bọn họ nói xong, trong lòng tôi có chút bồn chồn. "Cũng có nghĩa là bọn họ từ lâu đã biết rằng anh muốn chặn hàng từ Hương Hải, vậy nên đã vạch ra kế hoạch từ trước?" Dương Quốc Hưng nói một cách thăm dò.

Lục Kính Đình gật đầu: "Đây là một trong những khả năng mà tôi giả định, có điều tôi thấy không khả thi lắm. Mà khả năng thứ hai là bọn họ có thể lực chống lưng lợi hại hơn để dựa vào. Khi phát hiện chúng ta muốn chặn hàng, bọn họ tận dụng quan hệ lợi hại hơn, trực tiếp đổi lộ trình, hơn nữa, lô hàng đó cũng có không ít liên hệ tới người mà bọn họ nhờ cậy vào." "Chỉ là bây giờ không biết được người mà bọn họ nhờ cậy là ai, nếu không thì có thể lấy được toàn bộ cả lộ trình buôn lậu của bọn họ." Lục Kính Đình đưa tay lên trán, nhìn trông có chút bực mình. "Là nhà họ Lưu." Ngay lúc Lục Kính Đình và Tần Thiên Khải còn chưa nói gì, Dương Quốc Hưng đột nhiên nói một câu: "Tôi đã từng làm ăn với nhà họ Triệu, lúc đó nghe bọn họ nói là có Cục trưởng Lưu ở Thanh Hải giúp bọn họ che đây."
Lúc này, cả mạch suy nghĩ liền trở nên sáng tỏ, nếu như nhà họ Triệu đã không dễ phá, vậy thì phá từ nhà họ Lưu. Có điều tôi cảm thấy, phá từ nhà họ Lưu cũng không phải là dễ dàng như thế. Nói cho cùng vị Cục trưởng Lưu đó có thể che đậy cho nhà họ Triệu, vậy thì chắc chắn cũng là một lão cáo già. "Hóa ra là ông ta, những năm gần đây tham nhũng, ông ta ăn hối lộ không ít. "Lục Kính Đình dựa lưng vào ghế số pha "Cái gì?" Dương Quốc Hưng hỏi ngược lại một câu. "Ừm, chỉ là bây giờ chúng tôi vẫn chưa có chứng cứ, hơn nữa muốn lừa lấy được lộ trình từ tay ông ta cũng không dễ như vậy đâu. Tôi từng làm ăn với ông ta, ông ta vô cùng khôn ngoan" Lục Kính Đình còn chưa trả lời, Tần Thiên Khải đã nheo mắt lại, lên tiếng thay cho Lục Kính Đình. "Như vậy" Dương Quốc Hưng gật đầu, chống khuỷu tay lên thành ghế sô pha. Không khí trong phòng trở nên im lặng từ sau hai chữ này, ba người đều có suy nghĩ riêng, cùng xem xét một chuyện. "Tôi biết chuyện này, có một người có thể làm, chỉ là không biết cô ấy có đồng ý hay không." Lục Kính Đình đột nhiên ngồi dậy và nói. "Ai?" "Vu Thanh Thư"
Vụ Thanh Thư chính là tên thật của chị Vu, chỉ có điều sau này khi chị ấy làm đầu vịt, mọi người đều kính trọng gọi chị ấy là chị Vu, dần dần người ta cũng quên luôn tên thật của chị.
Sau khi Lục Kính Đình nói xong, tôi không biết là cố ý hay vô ý chú ý tới phản ứng của Tần Thiên Khải, thấy Tần Thiên Khải khẽ nắm chặt tay mình lại, rất nhanh lại trở lại bình thường. Miệng thì nói là bạn cũ nhưng trong thâm tâm anh ta vẫn quan tâm. "Tại sao?" Dương Quốc Hưng không hiểu hỏi lại. "Vu Thanh Thư từng là người trong lòng của cục trưởng Lưu. Nghe nói đến bây giờ, ông ta vẫn nhớ mãi không quên, chỉ không biết là cô ấy có đồng ý không?" Lục Kính Đình không nói thẳng ra, nhưng anh đã nói đến thế này rồi, ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể hiểu được. Như vậy là Lục Kính Đình định lợi dụng sự nhớ mãi không quên của Cục trưởng Lưu đối với chị Vu để khiến chị Vu moi thông tin từ miệng ông ta, cũng chính là lợi dụng một cách trá hình để đạt được mục đích. "Tần Thiên Khải, anh thấy thế nào?" Không biết là Lục Kính Đình nghĩ gì, vậy mà lại đi hỏi ý kiến của Tần Thiên Khải
Trong mắt Tần Thiên Khải hiện lên một tia mất tự nhiên, sau đó anh ta nhún vai: "Cô ấy đồng ý là được rồi, chúng tôi hiện tại không có quan hệ gì." "Được, vậy chuyện này, anh đi thương lượng?" Lục Kính Đình hỏi một câu.
Tần Thiên Khải đơ ra, trầm mặc một lúc, lúc anh ta chuẩn bị trả lời, tôi nói chen vào: "Để tôi đi!"
Lục Kính Đình không ngờ rằng tôi sẽ trả lời như vậy, nhưng tôi đã nói rồi, anh cũng chỉ có thể đồng ý. Thực ra tôi cũng không nghĩ gì cả, chỉ là cảm thấy nếu như anh ta đi thương lượng thì có thể sẽ thất bại. Nói cho cùng Tần Thiên Khải và chị Vu đã từng yêu nhau như vậy, nếu như để anh ta đi nói chuyện này, có phần hơi ngượng ngùng quá. "Người có tâm nhất định sẽ xem xét tới mối quan hệ trước đây của chị ấy và cục trưởng Lưu, nếu như để Tần Thiên Khải đi, nói không chừng cục trưởng Lưu sẽ đề phòng, nếu như tôi đi, có thể dùng danh nghĩa là chị em đi uống trà chiều" Tôi tìm được lý do quang minh chính đại mà chính mình cũng không tin, nói xong có chút chột dạ không dám nhìn Lục Kính Đình. "Vậy được." Lục Kính Đình đồng ý một tiếng, rồi bèn đứng dậy: "Đợi có tin tức rồi thông báo cho nhau."
Nói xong, anh bèn đưa tôi rời đi. Trên đường, tôi tưởng rằng Lục Kính Đình sẽ giống như hai lần trước, ghen với Tần Thiên Khải, nhưng anh lại không hề "Dù cho em không nói, Tần Thiên Khải cũng sẽ không đi đầu. Anh chỉ muốn xem xem tình cảm của anh ta với Vu Thanh Thư mà thôi." Lục Kính Đình dường như là đã nhìn ra suy nghĩ của tôi, anh nói. "Vậy à." Tôi xoa xoa bụng, gật đầu một cái. Bây giờ đã ba giờ rưỡi sáng, mặc dù tôi đã ngủ rất nhiều trong ngày hôm qua, nhưng bây giờ tôi vẫn thấy rất mệt. "Người nội gián buổi chiều hôm nay có thật là anh ta không?" Người đàn ông đó là lão Vương, bình thường anh ta thật thà lương thiện, tôi thật không ngờ rằng anh ta là người truyền thông tin ra. Hơn nữa, cùng với ánh mắt của Lục Kính Đình khi bắt được tên nội giản và khi nói chuyện ở nhà Dương Quốc Hưng, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. "Chuyện này, đến lúc đó rồi em tự nhiên sẽ biết thôi." Lục Kính Đình không hề nói cho tôi, mà là cho tôi một câu trả lời với vô số khả năng.
Sau khi về đến nhà, tôi nghĩ một lúc xem ngày mai nên hẹn Vu Thanh Thư ra ngoài như thế nào, sau đó cứ thế ngủ thiếp đi. Tối hôm đó tôi ngủ rất không yên giấc, sáng sớm hôm sau tôi đã thức dậy rồi. Lục Kính Đình vừa sáng sớm đã ra ngoài bận việc, còn tôi dựa vào kế hoạch của hôm qua, bận việc đi gặp chị Vu ở bên đó.
Trước tiên tôi dùng việc vịt của khách sạn để hẹn chị ấy ra, dự định sẽ gặp trực tiếp mới nói với chị ấy chuyện này, nhưng không ngờ, chị ấy vừa đến đã nói: "Em tìm chị không phải là vì chuyện vịt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.