Trời đã khuya, tôi nằm trong phòng đợi rất lâu mà vẫn chưa thấy Lục Kính Đình trở về. Từ xa, tôi nghe thấy tiếng mở cửa ở dưới tầng và sau đó Nghĩa gọi một tiếng cô Kiều, chắc là Kiều Lam đã trở về.
Tôi nhanh chóng vén chăn lên, mặc một chiếc váy ngủ mềm mại trắng muốt, giả vờ như vừa mới ngủ dậy mà xuống tầng, chuẩn bị rót cho mình một cốc nước.
Đi được nửa đoạn cầu thang thì tôi gặp Kiều Lam. Cô ta nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ coi thường và nở một nụ cười kỳ lạ. Sau đó, cô ta lập tức nhìn sang chỗ khác và lên tầng.
Tôi vào bếp rót cho mình một cốc nước rồi quay người lên tầng. Đi đến chỗ vừa nãy thì thấy cô ta đứng cao hơn tôi một bậc, đang từ trên cao nhìn xuống tôi, hai tay ôm ngực và nở một nụ cười mỉa mai: "Tân Ái Phương, tôi đã nói từ trước rồi, cô không có cơ hội thắng kiện ở phiên tòa đầu. Cô nên về sớm và khuyên bảo nhà họ Phương thỏa hiệp đi."
Trong lần xét xử đầu tiên vào ngày hôm nay, cô ta hoàn toàn có lợi hơn và tất nhiên là rất vui vẻ. Ban ngày cô ta đã khoe khoang rồi vậy mà đến tối vẫncòn quấy rầy tinh thần của tôi.
Tôi không thèm để ý, không nói gì mà đi vòng qua cô ta nhưng lại bị cánh tay của cô ta chặn lại: "Tân Ái Phương, cô đừng vui vẻ quá sớm, đừng tưởng rằng bây giờ anh Đình sẽ bất chấp tất cả vì cô. Cô nghĩ mà xem, đứa con trong bụng cô còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508652/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.