Chương trước
Chương sau
Nghĩa mang bữa sáng đến cho tôi, tôi vừa ăn vừa hỏi anh ta: "Cậu ba đâu rồi?"
Anh ta khựng lại một chút, mới nói: "Hôm nay cậu ba có việc phải làm, căn dặn tôi đến đón mợ về nhà!"
Tôi khẽ gật đầu, bắt đầu ăn sáng cho thật nhanh, muốn về nhà xem thử, hôm qua có chụp được thứ gì có ích hay không.
Sau khi bác sĩ làm kiểm tra đơn giản xong, thì cho phép tôi xuất viện.
Trở về nhà, vừa bước lên cầu thang thì đã đụng phải người tôi không muốn gặp.
Kiều Lam khoanh hai tay trước ngực dựa vào tường nhìn tôi, trên môi nở một nụ cười chế giễu: "Tân Ái Phương, không ngờ cô lại dùng thủ đoạn như vậy, xoay cục trưởng Chu và cậu ba quay vòng vòng! Mùi vị luẩn quẩn giữa hai người đàn ông chắc là rất tốt nhỉ!"
Tôi nhàn nhạt nhìn cô ta, Kiều Lam mặc một chiếc váy ngủ màu nhạt, không có trang điểm, nhưng trong tâm trạng cô ta cũng không tệ."Kiều Lam, cô nói với Chu Phong tôi có con với anh ta!” Đây không phải là câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Kiều Lam cũng không phủ nhận, gật đầu nói: "Là tôi nói với anh ta đấy! Cô mang thai con của Chu Phong, còn ở bên cạnh Lục Kính Đình, thật là trơ trẽn!" "Cô làm sao biết được?"
Kiều Lam đảo mắt, nhưng không nói gì. "Có phải là Lục Kính Đình nói với cô không?"
Kiều Lam mỉm cười, ám chỉ mơ hồ: "Chuyện này cô không cần biết, nhưng mà không ngờ cái bụng cô cũng thật là lợi hại đấy, chỉ mới đó mà đã mang thai con của nhà họ Chu!"
Thấy cô ta không chịu nói sự thật, tôi cũng không tiếp tục hỏi nữa: “Cô Kiều có thời gian như thế, hay là quan tâm chuyện của bản thân thì tốt hơn đấy! Kiện ly hôn hình như không dễ ăn nhỉ!" “Cô!” Tôi thành công khơi dậy cơn giận của Kiều Lam chỉ bằng một câu.
Kiều Lam đứng thẳng người trừng mắt nhìn tôi: “Tân Ái Phương, tôi nói cho cô biết, ông Phương sao có thể xem cô là con gái nuôi được chứ, cô là người ngoài, bớt nhúng tay vào chuyện nhà họ Phương chúng tôi!"
Tôi nhếch môi, nói: “Nhưng cho dù thế nào, tôi sẽ không để cô thành công tiếp nhận Hồng Tuyết Lâu, nhưng vậy đã đủ rồi!"
Kiều Lam tức giận đến mức muốn bước tới tát cho tôi một bạt tai, nhưng lần này tôi có phòng bị, giữchặt cổ tay cô ta, không để cô ta đạt được mục đích, bây giờ tôi sẽ không để cô ta mặc sức ức hiếp nữa đâu.
Bị tôi giữ chặt, cô ta cử động cổ tay, nhưng không có rút tay lại, càng tức giận trừng mắt nhìn tôi: “Cô!"
Nhìn thấy hai chúng tôi cãi nhau, Nghĩa đi tới, nói: “Cô Kiều, cậu ba nói, cô Tân đang mang thai, mong cô có thể cân nhắc nhẹ tay!" “Hừ!” Kiều Lam hừ lạnh một tiếng, thu tay về, ánh mắt khinh thường nhìn tôi: “Tân Ái Phương, cô đừng quá đắc ý, tôi sớm muộn cũng sẽ lấy lại Hồng Tuyết Lâu!”

Nói xong, Kiều Lam trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi xoay người đi vào phòng của mình.
Tôi nhìn theo bóng lưng của cô ta, cười khẩy một tiếng, bất luận thế nào, Hồng Tuyết Lâu tuyệt đối không thể rơi vào tay của Kiều Lam.
Trở về phòng, việc đầu tiên tôi làm chính là mở máy tính lên, muốn xem thử hôm qua Kiều Lam và Lục Kính Đình có nhắc đến thứ gì mà tôi muốn biết hay không.
Trên màn hình camera hiện lên là tình trạng hiện tại trong phòng ngủ của Kiều Lam, thấy cô ta tức giận hất đồ trang điểm từ trên bàn xuống đất, mặt mày trông rất dữ tợn, tôi cười khẩy một tiếng, rồi tua về cảnh tượng hôm qua.
Lúc Kiều Lam trở về cũng không quá sớm, tôi còn nhớ, lúc đó Lục Kính Đình có lẽ đang ở cùng tôi, vậy thì Kiều Lam đã đi đâu và gặp ai trong khoảng thờigian này?
Cô ấy cứ loanh quanh trong phòng, như kiến trên chảo nóng, trồng bộ dạng rất hấp tấp.
Không lâu sau, chuông điện thoại của Kiều Lam đột nhiên vang lên, cô ta bắt máy, chỉ là không ngừng đáp lại, cho nên tôi không biết người bên đầu dây bên kia đang nói về vấn đề gì.
Sau khi cúp máy, Kiều Lam lại gọi cho cho Lục Kính Đình, gọi anh ta về.
Cũng may có máy nghe trộm, nếu không chắc tôi phải thông qua khẩu hình miệng của bọn họ mới có thể đoán được bọn họ đang nói gì.
Lục Kính Đình có lẽ là từ sau khi rời khỏi phòng bệnh của tôi thì đi thẳng về nhà, không ngừng an ủi Kiều Lam đang ngồi bên cạnh giường khóc lóc.
Nhìn thấy Kiều Lam lao thẳng vào vòng tay của Lục Kính Đình, cô ta vừa khóc nức nở vừa nói: “Anh Đình, rốt cuộc em nên làm sao đây? Nhà họ Phương sao có thể đối xử tàn nhẫn với em như vậy!"
Lục Kính Đình không ngừng an ủi cô ta, còn hứa sẽ giúp cô ta lấy lại được thứ thuộc về mình.
Nhìn thấy hai người ôm nhau, trong lòng tôi chẳng hề dậy sóng. Nhưng sau khi xem đến đoạn cuối, tôi lại cảm thấy rất là thất vọng, Lục Kính Đình và Kiều Lam lại bàn đến chuyện ly hôn với ông Phương, hơn nữa suy đoán của tôi cũng không sai, lần này Kiều Lam đến Thanh Hải chính là thương lượng chuyện này với Lục Kính Đình.
Nhưng bọn họ không nhắc đến đứa bé, cho nênmới không nói tới đứa bé trong bụng Kiều Lam rất cuộc là của ai.
Trong lòng tôi đột nhiên hiện lên một câu hỏi, Lục Kính Đình đó rốt cuộc có biết lần trước Kiều Lam không hề sảy thai hay không, đứa con của cô ta vẫn còn?

Nhưng lần trước Lục Kính Đình còn ép tôi phải đi xin lỗi Kiều Lam, bộ dạng đó dường như là thật lòng lo lắng khi Kiều Lam bị sảy thai.
Không lấy được bằng chứng, tôi cảm thấy có chút hụt hẫng, càng thêm lo lắng.
Vụ kiện ly hôn sẽ được đưa ra tòa vào cuối tuần này, không có đủ bằng chứng, cô Phương lấy cái gì để thắng kiện Kiều Lam và Lục Kính Đình?
Đêm đó khi Lục Kính Đình đến phòng thăm tôi, tôi đang suy nghĩ xem còn có cách nào khác không. "Em đang nghĩ gì thế?"
Lục Kính đình đột nhiên lên tiếng làm tôi giật mình: “Sao anh lại đột nhiên vào đây?"
Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, nhéo cằm tôi, nhìn kỹ thần sắc trên gương mặt tôi rồi nói: "Anh gây tiếng động lớn như thế mà, em đang suy nghĩ gì mà chăm chú, ngay cả tiếng anh bước vào cũng không nghe thấy?"
Sắc mặt tôi vẫn không thay đổi, điềm tĩnh nói: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ Tân Gia Kiệt thế nào rồi?"
Nghe vậy, sắc mặt Lục Kính Đình lập tức thay đổi, dường như có chút không vui, anh ta cũng dùng sứcnắm chặt vai tôi hơn: "Cậu ta không sao, em không cần lo lång!"
Tôi chỉ gật đầu mà không nói gì. Hai người bỗng chốc chẳng còn gì để nói với nhau, bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt.
Bởi vì chuyện hôm qua, nên giữa hai người dường như có một thứ gì đó vô hình ngăn cách, hai tâm hồn cũng dần trở nên xa lạ.
Lục Kính Đình lại quan tâm một chút đến sức khỏe của tôi, sau đó nán lại chưa được bao lâu thì rời khỏi, tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nhưng khi vừa nhắc tới Tân Gia Kiệt, tôi thật sự cảm thấy rất lo lắng cho nó.
Tôi lấy điện thoại di động gọi cho Tân Gia Kiệt, gọi hết mấy cuộc mà cậu ta cũng không chịu nghe máy, thế là tôi gọi cho Tần Thiên Khải. "Tần Thiên Khải, chuyện tôi nhờ anh giúp tôi đưa Tân Gia Kiệt ra ngoài xử lý như thế nào rồi?"
Tần Thiên Khải hình như đang hút thuốc, âm thanh phì phèo điếu thuốc nghe rất rõ ràng: “Đây là chuyện quan trọng!" "Được, tôi biết rồi, anh phải nhanh lên!"
Để Tân Gia Kiệt ở trong tay Lục Kính Đình tôi thật sự có chút không yên tâm, đặc biệt là sau khi làm xong chuyện này, rất có khả năng sẽ rời khỏi Lục Kính Đình, đến lúc đó anh ta lấy Tân Gia Kiệt ra uy hiếp tôi, tôi thật sự không biết làm sao.
Sau đó, tôi và Kiều Lam sống chung với nhau rất hòa hợp, hai người nước sông không phạm nước giết,
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.