Khi lên lầu, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng Nghĩa nói chuyện điện thoại với Lục Kính Đình, báo rằng tôi đã về nhà.
Tôi đặt túi xách tay xuống, vội vàng lấy chiếc camera thu nhỏ bỏ vào túi, sau đó mở ra một khe cửa và nhìn ra ngoài.
Nghĩa không gác ở cổng nhà tôi, chắc là Lục Kính Đình chỉ cần anh ta theo dõi tôi không đi ra ngoài là được rồi, thế này này cũng đúng lúc cho tôi thuận tiện hành động.
Có một căn phòng trong biệt thự mà Kiều Lam đã ở qua. Tôi vội vàng đi tới đó, cũng may cửa không có khóa lại.
Tôi đánh giá bốn phía một nơi tương đối khuất để lắp camera thu nhỏ, cuối cùng ánh mắt tôi rơi vào chiếc bàn trang điểm đối diện giường ngủ.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, tôi rời đi và trở về phòng.
Đột nhiên Nghĩa gọi tôi từ phía sau, đại khái là bởi vì lương tâm đang làm chuyện không muốn chongười khác biết, tôi suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên, nhịn không được run run một chút. “Cô Tân, sao cô lại ra ngoài?”
Tôi hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh tâm trí, quay đầu lại và nhìn anh ta nhàn nhạt mở miệng: "Không có gì, tôi muốn đi lấy chút đồ mà thôi!”
Nghĩa thở dài một hơi, không chút nghi ngờ mà nói: “Cậu ba đã dặn cô ở trong phòng, đừng đi ra ngoài!”
Tôi gật đầu nhẹ và làm như không có việc gì trở về phòng.
Tôi không biết tại sao tim tôi lại đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài vậy. Thậm chí tôi có thể nghe được rõ nhịp tim của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508648/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.