Thế nhưng tôi thật không ngờ rằng, thay vì đợi Kiều Lam đến thì một lần nữa tôi lại đợi được Tôn Ly đến đây.
Lúc Tôn Ly đến vì vừa vặn Lục Kính Đình không có ở đây, nhưng có lẽ là cô ta đã cố ý chọn thời điểm này là vì muốn ra đòn phủ đầu áp đảo tinh thần với tôi.
Lúc đang ngồi ở trong phòng thì tôi đã nghe thấy giọng nói the thẻ của cô ta ở dưới tầng, do đó mới biết cô ta đã đến đây, có lẽ lúc tôi nhìn thấy Nghĩa đứng ở cửa cho nên tôi mới biết cô ta đến tìm tôi. “Sao vậy? Bây giờ huênh hoang quá rồi nhỉ, còn cần tôi phải đích thân đến mời cô sao?” Tôn Ly ăn nói rất quái gở.
Tôi cười nhạt một tiếng; "Cô Tôn cứ nói đùa, chẳng qua là dạo gần đây tôi không được khỏe nên chỉ có thể ở lý trong phòng nghỉ ngơi thôi!” Tôn Ly hờ hững liếc quanh phòng tôi, khinh thường nói: “Tôi chỉ sợ cô đã làm sai chuyện gì rồi bị
Lục Kính Đình giam lỏng trong phòng! Cô tranh thủ cơ hội này mau mau thu dọn đồ đạc dọn ra ngoài đi,đừng ở chỗ này khiến cho Lục Kính Đình tức giận thêm nữa!”
Lúc tôi nghe thấy Tôn Ly muốn đuổi mình đi, còn chưa kịp lên tiếng thì Nghĩa đã đứng dậy: “Cô Tôn, cậu ba đã nói rồi, cô Tân chỉ có thể ở trong phòng này và không được phép đi đầu hết!”
Tôn Ly nghe vậy thì trên mặt lập tức lộ ra một tia tức giận, cô ta hất cằm, lạnh lùng mỉa mai: “Nghĩa này, người còn sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508645/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.