Chương trước
Chương sau
Chu Phong thấy tôi im lặng thì cũng không nói gì thêm, mà dặn dò tôi vài câu nói sẽ đưa tôi về, rồi cúp điện thoại.
Tôi nhìn màn hình điện thoại đã tắt, trong lòng không biết là tư vị gì dứt khoát không suy nghĩ thêm gì nữa, đứng dậy trở về phòng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau khi tôi mở mắt ra, một bên giường trống không, dì nói cho tôi biết là đêm qua Lục Kính Đình không có về, tôi rũ tầm mắt xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng vắng vẻ, ngay lúc tôi đang thất thần, đột nhiên điện thoại lại vang lên, là điện thoại của Tân Gia Kiệt gọi tới, tôi lấy điện thoại qua tiếp nhận.
Tân Gia Kiệt nói cho tôi biết là em ấy đã xuất viện, sau đó bị Lục Kính Đình sắp xếp công việc vào chỗ làm khác, cụ thể là chỗ nào thì Tân Gia Kiệt không rõ lắm. Tôi cau mày, cúp điện thoại, nếu để em ấy tiếp tục ở lại chỗ của Lục Kính Đình nữa, tôi không biết chuyện kia có còn diễn ra nữa hay không, nghĩ như vậy tôi lập tức gọi điện thoại cho Tần Thiên Khải.“Alo!”
Sau khi kết nối, tôi trực tiếp hỏi anh ta, có phải Chu Phong đã đến Thanh Hải rồi không?
Tần Thiên Khải lên tiếng hỏi tôi sao rồi?
Tôi còn chưa trả lời anh ta mà nói cái khác: “Anh giúp tôi lưu ý động tĩnh của em trai tôi được không?" "Vẫn muốn cướp người từ trong tay Lục Kính Đình à?” Giọng điệu của Tần Thiên Khải mang theo ý cười hỏi.
Tôi nghe anh ta nói vậy thì trong lòng có hơi buồn bực, sau đó tiếp tục nói: “Tân Gia Kiệt ở lại bên cạnh anh ấy, tôi không biết Lục Kính Đình sẽ làm gì em ấy tiếp theo nữa.
Tần Thiên Khải im lặng cả nửa ngày, sau đó đồng ý với tôi, chỉ là chuyện này cũng không phải chuyện có thể làm ngay được, trong nháy mắt anh ta căn dặn tôi đừng quên giải quyết chuyện của ngài Nhiếp.
Sau khi nghe xong, tôi cúp điện thoại, mới nhớ tới chuyện của ngài Nhiếp ở chỗ kia còn chưa giải quyết xong.
Trong lòng tôi xem xét một chút, sau đó quyết định nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện bên này đã, để phòng trường hợp ngài Nhiếp phát hiện ra chuyện gì đó thì thật sự không có cách nào chấm dứt được.
Tôi lại gọi điện thoại cho Tiêu Dao. “Sao vậy, Ái Phương?” Dường như tâm trạng của Tiêu Dao rất tốt, trong giọng nói cũng mang theo sự nhẹ nhàng rõ ràng.“Tiêu Dao, cậu giúp mình tìm một cái camera ghi hình, càng tiên tiến càng tốt nha.”

Sau khi Tiêu Dao nghe tôi nói, hơi nghi hoặc hỏi tôi muốn làm gì? Tôi nói đơn giả với cô ấy là mình có việc cần dùng tới, để cô ấy nhất định phải giữ bí mật cho tôi.
Tiêu Dao không hề do dự mà sảng khoái nói: “Cứ yên tâm tin mình đi.”
Tôi vô cùng cảm kích mà nói cảm ơn với Tiêu Dao, nhưng Tiêu Dao lại nói: “Nói cảm ơn gì vậy, con nhỏ ngốc kia."
Nghe Tiêu Dao nói như vậy, tôi cũng không khách khí thêm làm gì với cô ấy, rồi cúp điện thoại.
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa vang dội,ngay sau đó truyền tới giọng điệu của Nghĩa gọi tôi, tôi đi ra mở cửa phòng, thì thấy Nghĩa đưa cho tôi một cái túi rồi nói: “Cô Tân, cậu ba có một bữa tiệc tối muốn cô tham gia cùng.”
Tôi hơi nghi ngờ nhận lấy cái túi trong Nghĩa, hỏi anh ta là tiệc gì, Nghĩa không nói rõ mà chỉ bảo: “Cậu ba nói, cô đi rồi sẽ biết.”
Nghĩa nói xong thì lập tức đi ra ngoài, tôi mở cái túi ra, nhìn thấy bên trong đặt một hộp quà, vừa lấy ra vừa đánh giá, ngay lúc tôi mở ra thì thấy bên trong đặt một cái sườn xám màu đen.
Tôi đặt sườn xám lên giường, chỉ thấy trước ngực chiếc sườn xám có thêu một đóa mẫu đơn bằng tơ vàng kéo dài tới bên hông, sườn xám xẻ tà hai bên, tôi cầm sườn xám đi lại trước gương nhìn thử thì mớinhận, phần đuôi của sườn xám ngắn lên trên gối một chút, vô cùng thuận tiện khoe ra tôi chân thẳng tắp của tôi.
Tôi bỏ nó lại vào trong hộp chuẩn bị tối rồi mặc.
Cùng lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, tôi lấy qua xem xét thì ra là Lục Kính Đình, tôi hơi do dự một hồi, cuối cùng cũng ấn nút trả lời, lập tức nghe giọng nói từ tính trầm thấp của Lục Kính Đình bên kia truyền tới. “Đã nhận được đồ vật chưa?” “Ừm, Nghĩa vừa đưa cho em." Lúc nói chuyện, tôi nghe thấy tiếng va chạm nhẹ của ly rượu. “Ban đêm nhớ kỹ phải theo anh đi tham gia một bữa tiệc tối đấy, đến lúc đó Nghĩa sẽ tới dẫn em đi.” Bên Lục Kính Đình có hơi ồn, nhưng tôi mơ hồ vẫn nghe được giọng nói mềm mại kêu anh là cậu ba, giọng nói không rõ ràng lắm nhưng tôi vẫn có thể nghe ra được là của phụ nữ. “Bên cạnh anh có người à?” Tôi không nhịn được mà hỏi, sau đó nghe tiếng ly rượu bên Lục Kính Đình chạm nhau, anh từ từ nói: “Ừm, có việc đang xã giao. “Vậy anh có việc gì thì giải quyết đi, ban đêm em sẽ tự mình đi qua.” Tôi nghe xong, giọng nói có hơi hờ hững, cũng không nói thêm cái gì, lập tức cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng tôi có hơi bực tức, không biết là bị giọng nói bên cạnh Lục Kính Đình hay nguyên nhân là tôi đang mang thai tạo nên, tóm lại chính là vô cùng khó chịu ở ngực, bực bội tới mứcmuốn nổi cáu một trận.
Tôi ném hộp qua sang bên cạnh, cả người chôn vùi trong chăn cả nửa ngày.

Ngay lúc tôi sắp ngủ thiếp đi, chỉ thấy bên cạnh đột nhiên sụp xuống một luồng lạnh lẽo, tôi bất chợt mở mắt ra, thì thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc. “Tại sao anh lại trở về?” Trên người Lục Kính Đình đầy mùi rượu và thuốc lá cứ quanh quẩn bên xoang mũi của tôi, tôi nhịn không được mà cau mày nhìn người đàn ông đang ở bên cạnh tôi. “Nhớ em!” Lục Kính Đình nói xong thì lập tức dựa đầu vào cổ của tôi, tinh tế gặm cắn.
Tôi bị những động tác liên tục đụng chạm của anh làm cho run rẩy lên, chỉ thấy một dòng điện tê dại chạy từ sau cổ chạy thẳng tới lòng bàn chân. “Lục Kính Đình!” Tôi cau mày lại, xô đẩy thân người của Lục Kính Đình đang ép tới, nhưng người đàn ông trước mắt lại không hề dừng lại động tác của anh, ngược lại anh còn nằm tay tôi đẩy lên trên đỉnh đầu rồi cố định lại.
Anh ngậm chặt môi tôi, không ngừng phun khí nóng lên mặt của tôi, từ lúc bắt đầu tôi còn phản kháng sau đó thì bắt đầu đón nhận, ngay lúc tôi sắp lâm vào say mê thì đột nhiên Lục Kính Đình dừng lại động tác trên tay.
Tôi hơi nghi hoặc mở con ngươi ra, trên mặt còn mang theo những dòng khí nóng ửn đỏ. “Có phải em ghen rồi không?” Anh giống như cườinhư không mà nhìn tôi, trong con người cũng lóe lên ánh sáng.
Đột nhiên tôi bị anh hỏi như vậy thì có hơi mơ hồ, trong mắt đầy mê hoặc và một tầng khó hiểu. “Tân Ái Phương, em ghen đúng không?” Khóe miệng của anh vẫn treo nụ cười mỉm, con mắt cũng sáng lên mấy phần.
Lúc này tôi mới phản ứng kịp với những lời anh vừa nói về chuyện xảy ra trong điện thoại. “Không có!” Tôi khôi phục lại vẻ mặt, ngước mắt lên nhìn anh, trên mặt không mang theo biểu tình gì. “Tân Ái Phương, em đang ghen, thừa nhận đi, Tân Ái Phương à!” Lục Kính Đình mặc kệ tôi nói cái gì, anh cũng không nghe vào chỉ tin chắc là tôi đang ghen mà thôi.
Tôi nhếch môi không nói thêm cái gì, anh đã cảm thấy tôi đang ghen thì cứ cho là tôi đang ghen đi.
Lục Kính Đình nắm lấy tay tôi đặt trược ngực anh, sau đó dùng lực mà xoa nắn, một cái tay khác thì nhấc váy ngủ của tôi dò xét đi vào. “Lục Kính Đình... Tôi “ưm” lên một tiếng thân thể cũng có hơi khó chịu, giống như là sa mạc bị khô cạn nước từ lâu, rồi đột nhiên tràn ra một dòng suối mát khiến thân thể của tôi tràn đầy khát vọng. “Em nhìn mình xem...” Lục Kính Đình nhìn dáng vẻ mê mang của tôi, một đôi mắt nhiễm đầy sắc tình.
Hai tay của tôi vòng lên cổ của anh, thân thể cũng đón ý hùa theo anh, Lục Kính Đình bi dáng vẻ của tôi câu dẫn càng điên cuồng muốn làm hơn, tôi có thể
cảm giác được chỗ kia của anh càng lúc càng nóng bỏng, càng lúc càng lớn hơn, chỗ ấy đụng vào phần bụng của tôi, sau đó anh lại nhẹ nhàng kêu tôi.
Ngay lúc chạm vào gây nổ thì phía dưới đột nhiên tuông ra một dòng nước ấm, bụng tôi có chút khác lạ.
“Lục Kính Đình! Không muốn!” Tôi nắm lấy tay của Lục Kính Đình, sau đó kêu lên một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.