Chu Phong thấy tôi im lặng thì cũng không nói gì thêm, mà dặn dò tôi vài câu nói sẽ đưa tôi về, rồi cúp điện thoại.
Tôi nhìn màn hình điện thoại đã tắt, trong lòng không biết là tư vị gì dứt khoát không suy nghĩ thêm gì nữa, đứng dậy trở về phòng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau khi tôi mở mắt ra, một bên giường trống không, dì nói cho tôi biết là đêm qua Lục Kính Đình không có về, tôi rũ tầm mắt xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng vắng vẻ, ngay lúc tôi đang thất thần, đột nhiên điện thoại lại vang lên, là điện thoại của Tân Gia Kiệt gọi tới, tôi lấy điện thoại qua tiếp nhận.
Tân Gia Kiệt nói cho tôi biết là em ấy đã xuất viện, sau đó bị Lục Kính Đình sắp xếp công việc vào chỗ làm khác, cụ thể là chỗ nào thì Tân Gia Kiệt không rõ lắm. Tôi cau mày, cúp điện thoại, nếu để em ấy tiếp tục ở lại chỗ của Lục Kính Đình nữa, tôi không biết chuyện kia có còn diễn ra nữa hay không, nghĩ như vậy tôi lập tức gọi điện thoại cho Tần Thiên Khải.“Alo!”
Sau khi kết nối, tôi trực tiếp hỏi anh ta, có phải Chu Phong đã đến Thanh Hải rồi không?
Tần Thiên Khải lên tiếng hỏi tôi sao rồi?
Tôi còn chưa trả lời anh ta mà nói cái khác: “Anh giúp tôi lưu ý động tĩnh của em trai tôi được không?" "Vẫn muốn cướp người từ trong tay Lục Kính Đình à?” Giọng điệu của Tần Thiên Khải mang theo ý cười hỏi.
Tôi nghe anh ta nói vậy thì trong lòng có hơi buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508641/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.