Do dự hồi lâu, tôi cũng cảm nhận được ánh nhìn nóng rực của Tần Thiên Khải. Tôi biết đây chính là cơ hội cuối cùng của mình, vì thế: “Tôi sẽ làm.
Nhưng cũng chính vào lúc đó, tôi cũng không hề biết rằng chuyện này còn lâu mới đơn giản như vậy.
Cô Phương mắt sáng cả lên, hai tay nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt đầy kích động, như thể cô ta đang muốn giải thích gì đó, trong mắt có cả ngạc nhiên lẫn tiếc nuối. Nhưng sau đó cô ta cũng không nói gì thêm nữa.
Cô ta buông tay tôi ra, bảo tôi đợi một chút rồi vỗ nhẹ vào lòng bàn tay tôi, vị quản gia cao gầy từ cửa bước vào với một cuốn sổ trên tay, đó là cuốn sổ tay của ông Phương.
Tôi thấy cô ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi, trong lòng tính toán gì đó.
Quả đúng như dự đoán, cô Phương đưa cho tôi cuốn sổ, với cô ta mà nói, giống như đã trút được gánh nặng: “Thứ này đối với tôi vô dụng, cô cầm lấy đi, sau này khi giúp Hồng Tuyết lâu làm việc, nếu tận dụng được thì cứ tận dụng nó."
Tôi cẩn thận nhận lấy cuốn sổ, giống như cầm thứ gì bỏng tay: “Vâng. “Tôi đã nói sau này sẽ tìm cho em một công việc thích hợp, thế nào, em có hài lòng không?” Tần Thiên Khải đi tới, sảng khoái vỗ vai tôi.
Lúc này tôi mới nhớ ra những gì hôm đó anh ta nói với tôi, trong lòng không gì có thể diễn tả được.
Anh ta không nói thêm gì nữa, nói vài lời giao phó với cô Phương, rồi rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508623/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.