Chương trước
Chương sau
“Trời ơi, đây là gì đây?” “Giọng nói này... chẳng lẽ là... Mọi ánh nhìn kì lạ đều tập trung trên người của Kiều Lam, tranh cãi lúc nãy đã được dập tắt, bây giờ cái mà mỗi người đều để tâm đến là âm thanh từ trong điện thoại phát ra.
Sắc mặt của Kiều Lam trắng bệch, cô ta như phát điên dại lao qua muốn cướp điện thoại trong tay của cô Phương. Cô Phương quay người, không để cho cô ta lấy được, còn khiến cho Kiều Lam xấu hổ mà ngã nhào xuống đất.
Những lọn tóc tinh tế trên đầu rối lên hết, lòng bàn tay ma sát trên nền đất đỏ ửng
Không kịp đỡ Kiều Lam đứng dậy, âm thanh trong đoạn ghi âm đã phát xong. Hiện trường bùng nổ thêm một lần nữa, chỉ có Kiều Lam giống như một chú hề, hoảng loạn đứng dậy giải thích.
Nhưng mà lời cô ta nói không một ai nghe lọt tai, những ánh nhìn kỳ lạ, những lời trách móc khó nghe. Duy nhất chỉ có quản gia nhà họ Phương là âm thầm đứng một bên không lên tiếng, như là đã chấp nhận cục diện này.
Tần Thiên Khải chậc lưỡi, cúi đầu, thì thầm vào tai tôi: “Không ngờ cô lại còn có chiêu này nữa đấy!”
Tôi cắn môi, đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên. “Cô Kiều, làm ra việc này, cô cảm thấy còn lấy được cái gì từ trong tay bố tôi không?” Cô Phương thay đổi cách nói chuyện dịu dàng thường ngày, thay bằng giọng nói đanh thép chất vấn Kiều Lam.
Kiều Lam giận đến đỏ mặt, cắn răng liếc qua một loạt những người trong phòng, tôi cũng nằm trong số đó, cũng may là tôi nhanh chóng núp trong lòng của Tần Thiên Khải mới thoát khỏi được ánh mắt của cô ta.
Cô ta không chú ý đến tôi, cắn răng nghiến lợi hỏi cô Phương thứ này lấy từ đầu ra. “Cô không cần biết từ đầu ra, cô có làm điều này đúng không? Tôi là con gái của nhà họ Phương, có trách nhiệm phải bảo vệ thể diện cho gia đình này. Mặc dù ba tôi vào trong tù rồi, nhưng nhà họ Phương không hề sụp đổ, cũng không đến lượt người họ khác phải nhúng tay vào quản. Cô Phương đanh giọng. “Cái đó là cô ngụy tạo, thực chất là không có chuyện này, tôi là mợ chủ Phương, tôi có quyền tham dự” Kiều Lam quyết tâm muốn can dự vào việc của Hồng Tuyết lâu, lớn tiếng hét, không còn xem trọng hình tượng nữa mà từ dưới đất đứng lên lao về phía của cô Phương giành lấy cái điện thoại từ trong tay cô ta.
Cô Phương linh hoạt ứng biến nhanh xoay người né tránh, hai người đàn ông ủng hộ cô ta cũng đứng phía trước cô Phương, ngăn Kiều Lam lại, mặt nghiêm nghị, giọng đanh thép nói: “Cô Kiều, đây là địa bàn của nhà họ Phương, nếu như cô đã không biết tự trọng, vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.
Kiều Lam trừng to hai mắt đỏ ửng, cho dù trong lòng không phục nhưng cục diện hiện tại bất lợi với cô ta, cô ta cũng không có cách nào xoay chuyển tình thế, chỉ có thể ấm ức bỏ cuộc. “Cô Kiều, tôi cho người tiễn cô ra ngoài.” Cô Phương nghiêng người, nhường đường cho cô ta đi ra, làm động tác xin mời với gương mặt lạnh lùng.
Kiều Lam cắn chặt môi, tức đến toàn thân run rẩy, nhưng mà những người ở đây không ai muốn giúp, còn dùng ánh mắt kì thị muốn dìm chết cô ta.

Cô ta không ngốc, tất nhiên lựa chọn tự mình rời khỏi. Người đi rồi, trong phòng cũng yên tĩnh trở lại, cô
Phương quay mắt nhìn về hướng ông quản gia đang ngẩn người ra: “Quản gia, việc ông làm, đợi sau khi giải quyết xong chuyện của Hồng Tuyết lâu, tôi sẽ đích thân xử lý. “Vâng, thưa cô chủ. Quản gia không hề phản kháng, lưng kh xuống, kính cần rời khỏi.
Tôi cảm thấy dáng vẻ của hai người rất là kì lạ, cô Phương cũng không giống là đang đối mặt với một kẻ phản bội, mà thái độ của quản gia cũng rất là phục tùng. Ngược lại giống như là hai người hiểu nhau đến mức không có gì có thể lý giản được.
Sau khi quản gia rời khỏi, những người trong phòng bắt đầu bàn bạc chuyện có giao Hồng Tuyết lâu cho Cô Phương không, nhưng mà xem ra hiện tại chỉ có một sự lựa chọn duy nhất mà thôi.
Cho nên nói đi nói lại, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một mà thôi.
Đem vị trí đặt lên người cô Phương, mọi người cũng không có gì bất mãn. Lần lượt chúc mừng cô Phương, rồi sau đó giải tán.
Từng người một rời khỏi, cuối cùng chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Tần Thiên Khải buông vai tôi ra đứng dậy: “Sao, CÔ cũng đạt được ý muốn của cô rồi đấy. “Tôi muốn gì thì anh biết mà.” Cô Phương chùng mí mắt xuống, trên mặt không có biểu tình vui mừng khoảnh khắc ngẩng đầu lên chỉ có bị thương và khó xử.
Tần Thiên Khải trầm lặng hồi rồi tự cười lên một tiếng, làm tôi từ trên sofa giật mình một cái: “Tôi nghĩ cô ấy có thể giúp ích cho cô đấy.”
Với khuôn mặt vô hồn, tôi nhìn xung quanh, nhìn anh ta rồi nhìn cô Phương. Ánh mắt hai người giao nhau, lộ vẻ tôi vẫn chưa hiểu vấn đề. Không ai nói gì, giống như ai cũng hiểu ý nhau, cô Phương bắt đầu đưa mắt nhìn tôi.
Cô ta cười với tôi một cái, không có ý gì xấu nói: “Cảm ơn cô” Cũng không biết là nói cảm ơn ai nữa, cô ta hướng về phía tôi và Tần Thiên Khải nghiêng người chín mươi độ.
Tần Thiên Khải đưa tay kéo tôi xích gần lại: “Chuyện khác ngày mai hãy nói đi, giờ tôi đưa cô về trước.” "Da."
Tần Thiên Khải quàng vai tôi, chuẩn bị dẫn tôi rời khỏi. Đi được mấy bước, tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện, nhanh chóng dừng chân quay đầu lại: “Anh đi trước, tôi có xíu việc cần nói với cô Phương, xíu nữa đuổi theo anh sau.

Tần Thiên Khải không hỏi gì tôi, buông vai tôi ra ừm một tiếng rồi cũng rời khỏi gian phòng.
Từ trong túi xách tôi lấy ra quyển nhật kí, khi ánh mắt Cô Phương chuyển từ gương mặt tôi sang tay tôi, tôi nói: “Đây là quyển nhật ký của ông Phương đưa cho quản gia bảo quản, của cô đây “Cô Tân.” Cô ta ngạc nhiên nhìn xuống cuốn sổ và ngừng nói.
Tôi nghĩ rằng cô ta sẽ nói cám ơn nên nhanh chóng đáp: “Đây là Kiều Lam làm rơi lại, tôi chỉ là tình cờ nhặt được thôi.”
Mặc dù lời nói dối này hơi vụng về, nhưng mà nếu như giải thích cặn kẽ thì hơi phiền phức, vậy nên thôi qua quýt hai câu cho xong. Cô Phương mặc dù biết tôi đang nói dối, cũng không nói thêm gì, tiếp đó còn trả lại điện thoại cho tôi.
Lúc tôi lấy lại cái điện thoại, cô ta nhất thời chưa buông tay, tôi kéo lại, cô ta vẫn không thả ra, cũng không thu hồi lại.
Tôi bối rối nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm của cô ta, cảm giác như cô ta có chuyện muốn nói nhưng không mở miệng được.
Đúng lúc tôi muốn hỏi cô ta còn việc gì không, cô ta mới nói: “Tần Thiên Khải nói, có vài chuyện đối với tôi mà nói là ác mộng, nhưng mà đối với người khác lại là nằm mơ cũng muốn đạt được. Tôi mặc dù không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng mà tôi cảm thấy cô Tân là người tốt, cô nên được sống tự do
Câu nói của cô ta khiến tôi vừa bàng hoàng vừa cảm động, tại sao lại cảm động chứ, chắc có lẽ vì câu nói cuối cùng của cô ta.
Tự do mà sống, buông bỏ mọi thứ sao? Tôi có thể buông bỏ mọi thứ để theo đuổi tự do sao?
Tôi nở một nụ cười gượng gạo, cảm nhận được cô ấy bắt đầu nới lỏng điện thoại ra, liền rút điện thoại từ tay cô ấy về bỏ vào trong túi.
Mặc dù không hiểu ý nghĩa trong câu nói của cô ấy, nhưng mà cũng phải cảm ơn cô ta, rồi sau đó rời đi.
Ra khỏi cửa, ông quản gia vẫn đứng ngoài cửa cung
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.