Cho dù cơ thể anh ta có ấm áp đến đâu, lúc này ôm chặt lấy cơ thể tôi, tôi cũng không cảm nhận được, đáy lòng tôi như bị một lớp bằng bao phủ. Tôi vùng vẫy hai lần, kéo cánh tay quanh eo mình ra, chế nhạo nói: “Cô ta cần tôi cứu?” “Chỉ cần em đi xin lỗi cô ta, cô ta hiểu rõ rồi sẽ không tự sát nữa. Cô ta nói với tôi rằng sau khi cô ta biết mình mang thai cô ta đã rất vui, rằng cô ta đã mơ về một tương lai tươi đẹp, nhưng đứa trẻ không còn nữa, hy vọng của cô ta cũng không còn.
So với trái tim tôi, tôi không phải là chưa từng nghĩ đến viễn cảnh như Kiều Lam tưởng tượng, nhưng ai thông cảm cho tôi? Khóe mắt tôi chua xót, cố gắng mở to vì sợ khi động đậy một chút, nước mắt không cẩn thận sẽ trào ra. Tôi nhéo cánh tay anh ta, trút hết oan ức trên đầu ngón tay, anh ta mặc cho thân thể đau đớn khẽ run lên, cũng không có rút tay ra. Dần dần, tôi từ bỏ, buông tay anh ta ra hít một hơi thật sâu: “Lục Kính Đình, cô ta giả vờ, anh không thể nhìn ra sao?”
Lục Kính Đình xoa vai tôi lặc đầu, nhưng không nói gì. Nhưng anh ta cũng không phủ nhận những gì tôi nói. Dù vậy, tôi cũng phải xin lỗi. Trong lòng tôi rất khó chịu, tim đập thình thịch, tôi mạnh mẽ giảm lên chân anh ta, khi anh ta bị đau, khuỷu tay đâm ra sau, theo phản xạ anh ta lùi lại và ôm lấy khuỷu tay. Nhân cơ hội đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508619/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.