Triệu Mộng Tuyết đẩy vai tôi, cô ta cảm thấy có chút khó chịu khi bị tôi xô phải, liền bày ra vẻ mặt vô cùng hung dữ rồi sau đó quát: “Đỡ tôi dậy nhanh lên!” Tôi mở to mắt quan sát xem cô ta đau đớn đến mức nào, tiện tay lấy một đồ vật trong túi của cô ta. Sau đấy liền nhét vào túi quần, giả vờ rằng sức lực đã cạn kiệt mà khó khăn đứng dậy: “Xin lỗi, tôi hơi chóng mặt. “Cô có vấn đề gì về sức khỏe ư?” Triệu Mộng Tuyết đứng dậy, trông vô cùng sốt sắng. Tôi không trả lời, cô ta thấy vậy liền đỡ tôi dậy rồi dìu tôi ngồi xuống giường. Sau đó lập tức ra ngoài kêu người gọi bác sĩ vào. Tôi nhìn cô ta quay lưng đi, lặng lẽ mang thứ vừa lấy được trong túi quần giấu xuống gầm giường. Đợi cô ta quay lại, tôi đã ngoan ngoãn nằm trên giường như một bệnh nhân thực thụ. Cô ta có chút áy náy, đi tới sờ tay lên trán tôi, chậm rãi quan sát vẻ mặt tôi: “Tôi nói để cô biết, nếu cô muốn tự hành hạ bản thân mình thì trước tiên hãy sinh đứa nhỏ ra đã, nếu như cô chết, tôi muốn cô và em trai cô được đoàn tụ bên nhau.” Tôi không vì lời đe dọa của cô ta mà tỏ ra sợ hãi, chỉ khẽ cười: "Em trai tôi bây giờ đã là người của Lục Kính Đình, cô có chắc cô sẽ cướp được nó từ tay anh ta không?” Tôi dù có muốn thì nó cũng sẽ không đến, nói gì đến cô ta chứ. “Lục Kính Đình không đợi tôi phải nhúng tay vào thì Chu Phong cũng đã có được cậu ta rồi. Vậy cô xem tôi có cần em trai của cô không?” Từng từ một trong câu nói của cô ta như hòn đá đè nặng lên lồng ngực tôi. Những ân oán giữa họ, bỗng nhiên tôi lại trở thành miếng thịt kẹp giữa chiếc bánh rối ren này. Tôi hoàn toàn câm nín, chậm rãi mở mắt ra, không còn chóng mặt như trước đó nữa. Bác sĩ bảo rằng do tôi nằm quá lâu thôi, thi thoảng đứng dậy vận động cho máu lưu thông, sẽ đỡ chóng mặt hơn. Triệu Mộng Tuyết thay tôi cảm ơn bác sĩ rồi tiễn ông ta một đoạn, cô ta nhìn quanh phòng bệnh, tôi căn bản không thể biết cô ta đang nghĩ gì, lúc sau thu xếp đồ đạc rồi nói với tôi: “Tôi sẽ quay lại vào lần sau, cô nhớ phải biết quan tâm đến sức khỏe của mình, còn nữa, cô có cố gắng bỏ trốn thì cũng vô ích thôi. Nói xong cô ta xoay người rời đi. Tôi lẳng lặng quan sát cô ta đi khỏi đây, giờ chỉ còn lại tôi với cánh cửa bị khóa chặt. Toàn bộ hoạt động trong căn phòng như thể cùng một lúc ngừng lại, hoàn toàn yên tĩnh. Tôi lập tức trèo ra khỏi giường, cúi xuống gầm giường lấy thứ tôi vừa giấu, sau đó chạy nhanh tới phòng tắm, mở vòi hoa sen rồi ngồi lên bồn cầu. Điện thoại của Triệu Mộng Tuyết đang nằm trong tay tôi, mặc dù nó đã được đặt mật khẩu, nhưng trước kia, tôi đã cùng Tưởng Thanh học được cách phá khóa điện thoại vô cùng đơn giản để đề phòng mình bị rơi vào trường hợp khẩn cấp. Đôi khi đây cũng là cách rất tiện để phòng thân đấy chứ. Mặc dù tôi không tìm hiểu nhiều nhưng bao nhiêu đó kiến thức cũng đủ để tôi phá được khóa điện thoại của Triệu Mộng Tuyết, ngay sau đó giao diện đã hiện lên chỉ với hai lần thử Tôi xem qua danh bạ điện thoại, thấy lịch sử cuộc gọi gần nhất là của Chu Phong. Tôi cố nhớ lại những gì mà Tần Thiên Khải đã dặn tôi nhưng sau đấy liền bỏ cuộc. Tôi thực sự không nhớ ra số điện thoại của Tần Thiên Khải, vậy nên chỉ biết cầm điện thoại mà do dự không biết gọi cho ai. Không lâu sau, bên ngoài vọng lại tiếng giày cao gót vô cùng gấp gáp, âm thanh đó rất lớn, từng tiếng từng tiếng một như gõ mạnh vào lồng ngực tôi, tôi lo lắng đến mức lỡ tay xóa mất số của Lục Kính Đình, đành phải gửi cho anh ta địa chỉ qua SMS kèm theo dòng chữ “Tân Ái Phương đang ở đây” Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi thì bên ngoài truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, cô ta đang nói chuyện với mấy tên đứng canh cửa. Tôi biết rằng Triệu Mộng Tuyết đã nhận ra cô ta bị mất điện thoại, vậy nên tôi đã nhanh chóng xóa lịch sử tin nhắn rồi ra ngoài, ném điện thoại vào gầm giường, nhanh chóng lên giường đắp chăn giả vờ ngủ, cửa phòng cũng được mở ra ngay sau đó. Triệu Mộng Tuyết chỉ vừa mới bước vào phòng được hai bước mà tôi đã cảm nhận được ánh nhìn phẫn nộ của cô ta kể cả khi tôi không tận mắt thấy nó, tròng đen của cô ta cứ như thể đã biến thành ánh trăng chiếu rọi cả căn phòng, và tôi chính là kẻ may mắn được ánh trăng soi sáng rõ ràng nhất.
Cô ta dừng lại trước giường, lay tôi dậy và lạnh lùng nói: “Cô lấy điện thoại tôi đấy à?” Tôi vờ như vừa mới ngủ dậy, lúng túng dụi mắt và ngơ ngác nhìn cô ta: “Ý cô là gì?” “Điện thoại của tôi!” Cô ta nhấn mạnh từng chữ một, tay chống vào cằm. “Tôi không hiểu cô đang nói gì cả.” Tôi phớt lờ cô ta, ngoảnh mặt về phía cửa sổ và tiếp tục giả vờ ngủ. Triệu Mộng Tuyết không làm gì tôi cả, chỉ lặng lẽ tìm xung quanh căn phòng, cuối cùng gọi người vào lấy điện thoại dưới gầm giường ra. Lấy được điện thoại rồi, cô ta như thể hồn ma ám lấy tôi, không rời mắt khỏi tôi chút nào, một lúc sau thì quay người bỏ đi. Tôi đoán cô ta sẽ nghĩ rằng do ban nãy tôi xô vào túi xách cô ta mà điện thoại cô ta rơi xuống gầm giường, chứ không phải do tôi cố ý lấy nó. Triệu Mộng Tuyết bước ra khỏi phòng rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng điều khiến tôi lo sợ hơn lại là liệu Lục Kính Đình có đến cứu tôi hay không. Nhưng cô ta cũng nói rằng Lục Kính Đình đang tìm tôi để tính sổ, nếu anh ta đến, tôi sợ bản thân mình cũng sẽ không có kết cục tốt. Nhưng ít nhất thì tôi vẫn có thể xoay sở được với anh ta. Có chút mong đợi, tôi dựa người vào thành giường và nhìn dòng người tấp nập qua lại qua cửa sổ, tôi thực sự hy vọng rằng anh ta sẽ tìm được mình, nhưng đợi được hai giờ đồng hồ rồi anh ta chẳng đến, tôi dần bỏ cuộc. Có lẽ Lục Kính Đình nghĩ rằng tôi sẽ bị trừng trị thích đáng khi ở cạnh Triệu Mộng Tuyết nên anh ta không thèm tự mình làm việc này nữa. Tôi thở dài, nhìn xuống phía dưới lòng đường, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi một lúc thì chợt nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đang đậu dưới đó, Triệu Mộng Tuyết cùng tên trước đây đã trói tôi bước ra khỏi xe, theo sau là ba tên vệ sĩ. Trong lòng tôi có chút gợn sóng, cảm thấy rằng có điểm chẳng lành, tôi đã nhanh chóng nằm xuống giường. Không lâu sau đó, tiếng bước chân lộc cộc ở ngoài hành lang càng ngày càng tiến gần hơn về phía phòng của tôi và cửa lại được mở ra. Triệu Mộng Tuyết cùng những người tôi vừa nhìn thấy bước vào, giống như những tên cướp lần đầu được đánh đập, chúng liên tục tra tấn tôi bằng dây sắt. Gương mặt tôi đã dần biến sắc, tôi giãy dụa trong vô vọng, chỉ có thể hét vào mặt Triệu Mộng Tuyết: “Triệu Mộng Tuyết! Cô làm cái gì vậy?” Triệu Mộng Tuyết dựa người vào cửa, khuôn mặt mang vẻ khoan thai lười nhác, cô ta khoanh tay trước ngực nhếch mép nói: “Vừa rồi lấy trộm điện thoại tôi, cô đã nói cho ai biết nơi này?” Cái này đúng là giết nhầm còn hơn bỏ sót mà. Tôi không ngờ cô ta lại cảnh giác đến như vậy, nghe giọng điệu đầy chất vấn của cô ta, có lẽ cô ta đã khẳng định rằng tôi đã dùng điện thoại của cô ta nhưng lại cố ý nói dối. “Điện thoại gì? Lấy khi nào?” Tôi hất vai đẩy bàn tay đang đè lên vai mình ra nhưng lại bị tên đằng sau kéo suýt ngã xuống đất. Triệu Mộng Tuyết lắc đầu rồi đứng thẳng người dậy nói: “Tôi không quan tâm là cô có sử dụng điện thoại hay chưa, nhưng bây giờ thì cô nên ngoan ngoãn đi theo tôi.” Đến nước này rồi thì tôi cũng chẳng con đường mà từ chối nữa, bọn chúng bịt miệng, bịt mắt tôi lại bằng tấm vải đen như khi tôi được đưa tới và khiêng tôi ra khỏi bệnh viện. Sức khỏe tôi gần đây đã ngày một yếu đi vậy nên tôi không thể chịu đựng được cảnh bị khiêng đi mà người cứ nhấp nha nhấp nhô, lơ lơ lửng lửng ở trên không trung, cơn chóng mặt sau đó nhanh chóng ập đến với tôi. Tôi bị chúng vứt xuống đệm một cách thô bạo, mùi ô tô nhanh chóng len lỏi xộc vào mũi tôi, tôi vặn người xem xét, đây có lẽ là băng ghế sau của chiếc Bentley. Triệu Mộng Tuyết ngồi xuống cạnh tôi, đóng cửa xe rồi cho người lái đi đâu đấy. Tôi hận mình không thể mở miệng ra mà nói, chỉ có thể ngồi rên rỉ vì chóng mặt, người cứ lắc qua lắc lại, thi thoảng lại đạp vào người Triệu Mộng Tuyết khiến cô ta vô cùng khó chịu, đẩy tôi ra tận cửa xe phía ngược lại, lườm tôi muốn cháy mắt. Cô ta miệng lẩm bẩm nguyền rủa tôi, tháo tấm vải bịt mắt tôi ra, đôi mất vẫn trừng trừng nhìn tôi. “Để tôi yên!” Triệu Mộng Tuyết giật mạnh lấy cổ áo tôi, đè đầu tôi xuống sàn xe, nghiến răng đe dọa. Tôi cũng trừng mắt lườm lại cô ta, hiện tại chỉ có thể dùng ánh mắt biểu lộ sự bất mãn nhưng cũng không quên quan sát xung quanh. Chiếc xe lao vút đi, đã lên đến đường vành đai ba, ngoài tôi và Triệu Mộng Tuyết ra thì chỉ còn hai người đàn ông ngồi trong xe, một người lái, một người phụ lái. Tôi nhìn phía sau, chiếc xe đen khác đang đi theo chúng tôi, bên trong là những kẻ mặc đồ đen trước đó đã đứng canh cửa. “Cô có nhìn tôi cũng vô ích, Chu Phong dù biết tình hình của cô hiện tại cũng không giúp gì được cho cô đầu Đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, tôi đã mất hết hy vọng, Lục Kính Đình không tới tìm tôi, Chu Phong dù biết sự tình cũng chẳng giúp được gì cho tôi, tôi còn có thể dựa vào ai nữa đây? Tôi không thể nhờ sự trợ giúp của Tần Thiên Khải, càng không thể cho anh ta biết chuyện. Mí mắt tôi dần cụp xuống, từ thất vọng chuyển sang tuyệt vọng, vô cùng buồn bã và chán nản.
Triệu Mộng Tuyết nghĩ rằng tôi đã bỏ cuộc, nới lỏng dây bịt miệng tôi lại, vỗ vai tôi: “Cô cứ ngoan ngoãn nghe lời như vậy có phải hơn không.” Tôi ậm ừ rồi lui người về sau một chút, quay người về phía cô ta: “Biết rồi, nhưng cô cởi trói cho tôi được không, tôi thấy không thoải mái lắm. Triệu Mộng Tuyết nhìn tôi cảnh giác, nói rằng khi đến nơi cô ta sẽ cởi trói cho tôi. Tôi làm sao mà tin được lời cô ta, chân mày tôi giật giật, tôi có người lại giả vờ đau đớn, nhắm nghiền mắt lại không nói gì. Cô ta hoảng sợ nhanh chóng nằm lấy vai tôi, cố gắng nâng đầu tôi lên rồi hỏi tôi có chuyện gì. Tôi thu mình lại như một quả bóng rồi lăn xuống khỏi vị trí ngồi, vô tình đập đầu xuống sàn xe, cơn đau khiến tôi tê người lại. “Tân Ái Phương, cô đừng có làm khó tôi nữa. Tôi không nói gì, vẫn giữ nguyên bộ dạng đau đớn khiến cô ta hoảng loạn không thôi, gấp gáp bảo tài xế tấp xe vào lề. Xe dừng lại, Triệu Mộng Tuyết ngồi xổm xuống kéo tôi ngồi dậy, đặt tôi ngồi lại chỗ cũ, không thể làm gì với phản ứng dữ dội của tôi, chỉ có thể ngồi bên cạnh quan sát tình hình, lầm bầm: “Không phải đảm nhóc đó ra tay quá nặng, mà là đã có chuyện gì đó xảy ra đúng không” Cô ta không biết nhiều lắm về việc mang thai hộ, nhưng cũng hiểu được chắc chắn sẽ có rủi ro. Thấy tôi đau đớn như vậy, cô ta cũng bắt đầu sốt ruột, quan sát tình hình xung quanh, hỏi người đàn ông trước mặt: “Hay là chúng ta đưa cô ta đến bệnh viện kiểm tra xem sao. Người đàn ông quay đầu nhìn tôi, đôi mày chau lại: “Cô chủ à, chuyện về chiếc điện thoại có gì đó rất kì quặc, có lẽ cô ta đang cố gắng câu giờ để đợi người đến giúp, cho nên không thể trở về” Triệu Mộng Tuyết đã do dự rồi, đúng lúc đó tôi chợt kêu lên hai tiếng hết sức thảm thương, khiến cho Triệu Mộng Tuyết càng thêm nghi ngờ. Cô ta như đứng đống lửa ngồi đống than, nếu không có tôi, thì chuyện đứa bé sẽ chẳng trông ngóng được gì, nhưng bây giờ cô ta quay trở về, lại lo lắng rằng tôi vừa gọi ai đó đến để cứu tôi. “Cô chủ” Người đàn ông gấp gáp kêu lên một tiếng, Triệu Mộng Tuyết do dự một hồi, nhưng vẫn còn chưa bị thuyết phục, vẫn tiếp tục để cho anh ta lái xe. Nếu như không vì ở lại chỗ tôi lâu như thế, có lẽ giờ cô ta đã quay đầu rời đi rồi. Tim tôi nhảy loạn xạ trong lồng ngực, giương mắt nhìn bọn họ lên đường cao tốc, phía trước hơi kẹt xe, dòng xe chậm chạp nhích từng chút. Sắc mặt của Triệu Mộng Tuyết vốn đã tệ vì tiếng kêu thảm của tôi, lại càng thêm bực dọc và lo lắng. Tôi tranh thủ lúc Triệu Mộng Tuyết không để ý đến tôi, từ từ giảm dần giọng nói của mình, hai tay bị trói chặt đằng sau lần mò tìm cửa xe, lách cách một tiếng đã mở được cửa xe, liều mình lăn xuống khỏi xe. Triệu Mộng Tuyết kinh hãi hét lên một tiếng, vội vã bảo lái xe dừng lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]