Chương trước
Chương sau
Thị trưởng Trần đương nhiên đoán được, trong miệng phát ra một tiếng cười tự mãn, cầm ly rượu vang trên bàn đưa cho chị Tưởng Thanh uống, thái độ đối với cô Phương khô có biểu cảm gì.
Thái độ của ông ta rất ngạo mạn, tự mình chơi một lúc mới trả lời câu nói của cô Phương: “Cô Phương cảm thấy con người tôi rất dễ nói chuyện sao?”
Cô Phương hoảng loạn cúi đầu: “Nào có, thị trưởng Trần hiểu lầm rồi. Bố tôi nói nếu như thị trưởng Trần chịu giúp tôi, đợi bố tôi ra ngoài ông ấy sẽ đến nhà cảm ơn ngài." “Cảm ơn thì không cần đầu, tôi không giúp được việc này, xin cô Phương truyền đạt lại giúp. Thanh giả tự thanh, tôi tin là nếu ông Phương thật sự bị oan thì sẽ có lúc máy tan gặp được trăng sáng" Thị trưởng Trần từ chối dứt khoát, lập tức buông cánh tay đang ôm chị Tưởng Thanh xuống.
Vừa nãy còn biểu hiện yêu thích đến nỗi không thể buông tay, bây giờ lại lạnh như băng, trong mắt nhìn không ra có bao nhiêu say đắm nhìn chị Tưởng Thanh.
Vừa buông tay xuống, ông ấy dường như không muốn tiếp tục nói chuyện nữa. Đứng lên một tay cuộn thành năm đấm để trên miệng họ hai lần, người đàn ông bên cạnh tôi cùng với một người đàn ông khác ngầm hiểu mà cũng đứng dậy, ra vẻ muốn rời đi.
Cô Phương vội vàng đứng lên, dưới lớp trang điểm loè loẹt là vẻ mặt không vui lắm, chậm rãi gọi thị trưởng Trần: “Thị trưởng Trần, bố tôi nói có một số việc không nên làm quá tuyệt đối, tuy rằng ông ấy hiện đang ở trong cục cảnh sát, nhưng mà có một số chuyện cũng không khó để làm.
Bởi vì những lời này, bước chân của thị trưởng Trần đột nhiên dừng lại. Thân hình mập mạp của ông ta run run, quay đầu lại vẫn là bộ dáng híp mắt cười cười. “Tôi nghe nói cô Phương là người rất được ông Phương coi trọng, xem ra có một số cái cô Phương cũng biết không ít?”
Tâm trạng tôi trầm xuống, trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, thay cô Phương đổ mồ hôi lạnh.
Tuy nhiên cô Phương vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, đầu hơi rũ xuống, đáp lại thành thạo: "Thị trưởng Trần nói quá rồi, thuộc hạ của bố tôi rất nhiều, người được xem trọng không hằn chỉ có một mình tôi. Có một số việc tôi cũng không biết nhiều lắm."
Thị trưởng Trần làm sao có thể tin lời nói của cô ta, nụ cười trên mặt ngày càng cứng ngắc. Một lúc sau, ông ta đột nhiên thay đổi sắc mặt, thô lỗ đẩy cô Phương xuống đất. Tôi theo phản xạ có điều kiện, thân thể nghiêng về phía trước một chút, chuẩn bị lao qua đỡ cô Phương nhưng lại bị chị Tưởng Thanh bên cạnh kéo lại, đưa mắt ra hiệu cho tôi. Tôi bình tĩnh lại, sau đó nhận ra bản thân không nên bị cuốn vào chuyện này, cho nên liền làm một người ngoài cuộc, ngồi trên số pha im lặng quan sát bọn họ vướng mắc với nhau. Cô Phương kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhếch nhác ngã xuống đất. Khi xoay người chuẩn bị đứng dậy thì bị người đàn ông bên cạnh thị trưởng Trần lấy chân đạp lên bụng, không thể động đậy. Cô Phương vùng vẫy hai cái, đổi lấy là lực áp càng mạnh mẽ hơn, khiến thân thể của cô ta áp xuống mặt đất. "Cô Phương, cô không hiểu tình huống rồi. Hiện tại trang sức Bắc Minh đang đối diện với nguy cơ đóng cửa, là cậu ba Lục, gia chủ nhà họ Phong và Tần Thiên Khải ở Hương Hải chống đỡ. Cho dù ông Phương có ra được khỏi cục cảnh sát thì ông ta cũng phải đối mặt với khoản bồi thường kếch xù, bảo đảm khoản bồi thường đó khiến cho các công việc làm ăn phi pháp của các người không thể chống đỡ được nữa.
Cô Phương nằm trên mặt đất đau đớn, thở hổn hển, trên mặt vẫn ngoan cổ đợi thị trưởng Trần, bình tĩnh nói: “Lần này thị trưởng Trần không cần lo lắng, bố tôi chỉ dặn tôi một việc, tôi đã nói cho ông, còn việc tính toán làm sao vậy phải dựa vào thị trưởng Trần rồi.
Trong tình huống này, cô ta còn có thể bình tĩnh mà đe doạ thị trưởng Trần như vậy, tinh thần của cô ta làm tôi thật khâm phục. Nhưng mà những lời nói của cô ta làm tôi phải suy nghĩ lại, dám nói những lời đó chứng tỏ một điều là bản ghi chép đang nằm trong tay của người nào đó bên cạnh ông Phương. Mà người đó không phải cô Phương, bởi vì cô ta là người của Tân Thiên Khải, mặc dù thái độ có hơi mơ hồ, nhưng không đến mức cùng Tần Thiên Khải chống đối. Trong khi đang suy nghĩ, thị trưởng Trần đột nhiên chạy trốn, mắng một câu, âm thanh vang dội, làm cho mạch suy nghĩ đang ở xa của tôi bị doạ trở về.
Ông ta đập mạnh nằm tay của mình qua một bên, dáng vẻ kìm nén sự tức giận, cái cổ thô to và cái má đều biến thành màu gan lợn. "Ông ta dám, tôi nói cho cô biết, lần này rần đầu bạc đến thần tiên cũng không cứu nổi. Ông ta nếu dám chỉnh tôi, tôi sẽ khiến nửa đời sau của ông ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Nếu ông ta không chỉnh tôi, tôi có thể khiến cho ông ta ở trong ấy uống trà tốt, ăn cơm ngon.
Ông ta chỉ vào mũi của cô Phương và hét lên một cách mất kiểm soát.
Cô Phương yên lặng nhìn ông ta nói xong, biểu cảm trên mặt từ đầu đến cuối đều không thay đổi.

Thị trưởng Trần hít vào một hơi, đem nằm tay nắm chặt lại. Sau đó thở ra thườn thượt: "Các người liệu mà làm đi Nói xong vung tay, đem người của mình rời đi.
Bọn họ đi xa rồi, tôi mới từ số pha đứng dậy đỡ cô Phương từ dưới đất lên. Cô ta phủ bụi đất dính ở trên bụng.
Tôi yên lặng nhìn cô ta ổn định lại trạng thái của mình, quay đầu gọi một cuộc điện thoại, mặc dù không có mở loa ngoài nhưng ở gần vẫn có thể nghe được tiếng của người bên kia. "Nghe rõ chưa." Cô Phương nói.
Âm thanh bên đầu dây bên kia nặng nề truyền lại: "Tôi biết rồi, cô Phương đã cực khổ rồi!” Nói xong hai câu, hai người liền cúp điện thoại. Cô
Phương thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn tôi, trên miệng nở một nụ cười nhạt: "Cảm ơn hai người đã đến giúp tôi!”
Tôi vừa khẩn trương vừa sợ hãi, nhanh chóng gật đầu với cô ta: "Làm gì có, chúng tôi cũng không có làm gì”
Vì vậy mà cũng có được chút ít tin tức về việc này.
Cô ta cười cười, nói muốn tiến chúng tôi đi. Lúc tiến tới cửa, cô ta quay người rời đi, trước lúc rời đi, điện thoại vang lên lạch cạch một tiếng rồi rớt xuống đất.
Tôi định kêu cô ta lại, chị Tưởng Thanh đã kéo tôi, trong nháy mắt cô ta đi lên lầu và biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi.
Tôi kh iểu nhìn chị Tưởng Thanh cúi người nhặt điện thoại của cô ta lên đặt vào trong tay tôi, nở một nụ cười quyến rũ, chị ấy cái gì cũng không nói, kéo tôi lên một chiếc xe, quay người đi về sau.
Trong xe, tôi cầm di động trong tay vẫn còn hơi bối rối. Khi tôi muốn hỏi chị Tưởng Thanh rốt cuộc có ý gì, lại nghĩ tới cô Phương hôm nay mặc một bộ váy bó sát, trên người cũng không có túi, cả đoạn đường đều cầm điện thoại trên tay, làm sao mà để rớt điện thoại mà không có lý do? “Chẳng lẽ." Tôi suy nghĩ một lúc, chợt hiểu ra
Vừa rồi khi cô ta gọi điện thoại hình như là đã hỏi đối phương bên kia có nghe thấy lời nói của thị trưởng Trần hay không, câu trả lời của bên kia đã nói rõ căn phòng này lúc này đang bị giám sát, cô ta cũng không tiện tiết lộ cho tôi chuyện gì, mà như bình thường làm người có nguyên tắc.
Ông Phương không ở đây, việc quan trọng như vậy mà muốn đưa cô ta làm, cử một người giám sát cô ta cũng không phải là không thể xảy ra. Sự hợp tác giữa cô ta và Tân Thiên Khải cũng không phải là tận lực mà làm, làm việc có phần dè dặt, đoán là không muốn đối mặt với cục diện bên nào gặp chuyện thì tùy bên đó ngã, cho nên mới đứng đúng vị trí của mình.
Tôi cảm thán trong lòng, trong lúc ngẩn ngơ tôi nghe chị Tưởng Thanh nói một câu: “Cô gái này thật thông minh"

Tôi quay đầu nhìn chị ta, đối diện ánh mắt, chị ta cười với tôi, tôi cũng cười lại. Lời vừa rồi là đang khen cô Phương, cũng chứng minh được suy nghĩ của tôi không sai.
Tôi mím chặt môi mở điện thoại của cô Phương, điện thoại của cô ta không có khoả màn hình, những thứ trên điện thoại đều rất sạch sẽ, trong danh bạ cũng không có người liên hệ. Nhưng mà cuộc gọi cuối cùng, chính là cái người gọi điện hồi nãy.
Không phải là ông Phương, vậy đương nhiên có thể chính là cái người sở hữu bản ghi chép kia.
Tôi cất điện thoại vào trong người. Đưa chị Tưởng Thanh về trước, rồi tôi mới về khách sạn. Về đến khách sạn cũng đã là nửa đêm, Chu Phong đang ngồi trên số pha xử lý tài liệu, trên bàn chất đầy một núi tài liệu nhỏ.
Anh ta làm việc rất nghiêm túc, tôi vào rất lâu rồi anh ta mới phát hiện ra tôi, hai mắt đang bận rộn ngước lên nhìn tôi, đầu bút dừng lại: "Đi đâu vậy? Ăn mặc thật đẹp! Tôi lấy cái túi đã chuẩn bị sẵn từ sau lưng ra, cười híp mặt nói: "Đi cùng với chị Tưởng Thanh ra ngoài chơi, đi ăn lâu, làm tạo hình mới, mua quần áo
Sợ rằng anh ta sẽ chất vấn tôi, tôi cười và nháy mắt với anh ta thật dễ thương, hỏi anh ta tôi như vậy có đẹp không Chỉ khi đó mới thấy được vẻ nhẹ nhõm và bất lực trên khuôn mặt đang căng thẳng của anh.
Anh ta khẽ cười, lắc đầu, củi đầu tiếp tục xử lý tài liệu, một giọng nói từ tính truyền đến: "Đẹp!"
Tôi nhếch khoé miệng hai lần, đem đồ đạc cất đi, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa. Lúc đi ra, Chu Phong đã ngủ gục trên bàn, chắc là đã mệt lắm rồi, vành mắt đen lại, hơi thở thở ra cũng nặng nề.
Tôi nhìn đôi lông mày cứng lại khi đang ngủ của anh ta, tim tôi bất ngờ đập thình thịch, không kìm được mà cúi xuống ngồi xổm trước mặt nhìn anh ta thật lâu.
Nếu không có nhiều chuyện xảy ra như vậy, tôi có còn duy trì mối quan hệ này không? Mà mối quan hệ này có thể kéo dài cả đời hay không?
Tôi suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến khi điện thoại đột nhiên rung lên một tiếng, suy nghĩ của tôi mới quay lại. Tôi thở dài, đi đến giường lấy chăn đắp cho anh ta, sau đó ngồi trên giường đọc tin nhắn trên điện thoại.
Là Lục Kính Đình nhắn tới: “Váy cưới không vừa, ngày mai em đến biệt thự đổi đi.”
Giọng điệu tự nhiên khiến tâm trạng bình tĩnh của tôi lên xuống thất thường trong chốc lát, tôi nghiến răng nghiến lợi nằm chặt điện thoại, được một lúc, mới linh hoạt lắc ngón tay, gửi tin nhắn trả lời lại cho anh ta: "Tôi gửi địa chỉ cho anh, anh đưa cô Tôn đến đổi cái nhỏ hơn đi
Đợi hai phút sau, tin nhắn lại tới. “Tôn Ly về Bắc Kinh rồi, cứ dựa theo em mà đổi.
Tôi nhìn chăm chăm câu này rất lâu, thở dài bất lực, nhân lại: "Cậu ba, phiên anh đừng có rảnh rồi lại tìm thêm việc có được không, cái váy đó tôi đã thử qua, không thể
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.