Tôi nhẹ nhàng vỗ vai Cao Ái Nguyệt, trấn an nói: "Tôi hiểu, muốn tôi cứu cô cũng được thôi, có điều chuyện tôi nói lần trước, hiện tại vẫn mong cô có thể nghĩ kĩ
Gương mặt Cao Ái Nguyệt bỗng chốc trở nên méo xệch, bàn tay đang nằm chặt cánh tay tôi cũng buông ra, lắc đầu nguầy nguậy, trông tràn ngập sợ hãi: “Tôi thà trong tù đến mọt gông cũng không thể tội Triệu Mộng Tuyết
Còn nhớ lần tôi động phải yếu điểm của Triệu Mộng Tuyết, kết cục cũng phải nhận trái quanh đi quẩn lại bao lần, cuối cùng trở nên cái dạng này. Quả nhiên, Cao Ái Nguyệt rốt cuộc vẫn chỉ là một sinh viên thực tập nhút nhát và sợ hãi, hệt như đã dự
Lúc tôi đang phải im lặng và đau đầu chưa biết làm cách nào thuyết phục Ái Nguyệt, thì đột nhiên một ý nghĩ liền lóe qua. “Hoặc là đắc tội Triệu Mộng Tuyết, hoặc là đắc tội người dưới cô ta, cô chọn cái
Ái Nguyệt muốn nói lại thôi, đôi mắt đảo quanh một vòng, đột nhiên làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, không cầu xin như lúc nãy nữa. “Cô đã không có ý giúp thì thôi vậy. Chuyện của bà Chu, cô tự mình lo liệu đi.”
Sự lật mặt bất ngờ này của Cao Ái Nguyệt làm tôi không khỏi giật mình cả kinh. Trông dáng vẻ mười phần khí phách của cô ta, phỏng chừng là nghĩ đến thứ gì đó quyền lực hơn cả tôi.
Tôi không kìm được mà bật một tràng cười dài, Ái Nguyệt cũng chẳng nghĩ tới tôi vậy mà lại cười cô ả, hừ một tiếng, hỏi tôi có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508608/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.