Chương trước
Chương sau
không khác lắm so với tưởng tượng của tôi, nhưng không ngờ rằng lại tiến triển nhanh đến như vậy. Trong tâm trí tôi không khỏi nhớ đến vẻ mặt của Lục Kinh Đình trước khi bỏ đi ngày hôm ấy, vừa nghiêm túc lại vừa phẫn nộ.
Chắc có lẽ toàn bộ chuyện này anh đã dự tính trước rồi.
Nhạc Tín ngoài mặt bất động ngồi trên sofa, tỏ ra không
hoảng không loạn. Nhưng thực ra ánh nhìn đã trôi dạt về hư
không, ngón chân bất an loạn nhịp hết cả lên, vòng cung
không lớn nhưng nhịp điệu rất nhanh. "Các nhà cổ đông nói thế nào?” Anh ta vẫn kiên định hỏi nhưng đầu lông mày càng lúc càng nhíu chặt lại.
Người thanh niên lưỡng lự một hồi, bộ dạng ngập ngừng khó mà mở miệng, qua một lúc lâu sau mới nói: “Đã thành một mớ hỗn loạn rồi ạ. Bắc Minh có thể có nguy cơ phải đối mặt với khả năng bị phá sản.
Những ngón tay đang đan vào nhau của Nhạc Tin siết chặt lại, anh ta không thể ngồi yên được nữa, chuẩn bị đứng dậy. Tôi cảm thấy thời cơ thích hợp đã đến liền chêm vào một câu: "Phá sản thì sẽ không, chỉ sợ tiếp đó anh Nhạc có thể phải đối mặt với một vấn đề còn lớn hơn.
Anh ta âm thầm trừng mắt nhìn tôi, như muốn nhắc nhở tôi nên ngậm miệng lại.
Tôi làm như chưa nhìn thấy gì, mặt không biến sắc, trong lòng lại đang âm thầm tính toán từng bước một làm sao để hạ cánh đến bên Kinh Đình..
“Chuyện này, anh Nhạc, ông Phương có nhờ tôi chuyển lời... Tôi chưa bao giờ cảm thấy bị vả mặt cùng với được khai quang lại giống nhau đến vậy, vừa mới dứt lời xong, phiền phức lớn kia liền tìm tới Nhạc Tín. Nhưng Nhạc Tin vừa nghe xong liền hơi hoảng, vội vàng tiếp lời cậu ta "Lời gì?"
Người thanh niên củi rồi lại ngẩng đầu, rồi lại ngước lên, co đầu rụt cổ nói: “Chuyện là, chính là, ông Phương nói rằng, Bắc Minh sẽ rất có thể có nhiều biến cổ, nhưng mà cũng không thể như răn mất đầu. Vậy nên ngài ấy rất mong giữa lúc hỗn loạn, anh Nhạc có thể tạm thời làm chủ được tình hình chung ở Bắc Minh, ngài ấy sẽ nhượng lại cổ phần của mình cho anh.
Sau đó người thanh niên khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, rồi lại nói tiếp: "Sau đó anh Nhạc sẽ phải bằng mọi cách tìm được một người, ông Phương nói anh có quan hệ với
người đó đấy ạ. Tôi chẳng cần nghĩ cũng biết, đó chính là Triệu Mộng Tuyết.

Không cần nhiều lời, Nhạc Tín cũng đã hiểu. Sắc mặt so với ban nãy thậm chí còn tệ hơn, rặt một vẻ 'tắc bước khó đi sừng sững giữa phòng, mặt cúi gằm xuống, không một ai có thể nhìn thấy biểu cảm lúc này của anh ta là gì.
Người thanh niên cẩn thận để ý sắc mặt của anh ta từng chút một, chậm chạp hồi lâu mà vẫn không nhận được câu trả lời, không còn cách nào khác đành phải lấy ra một bản hợp đồng từ cặp đựng giấy tờ đặt lên trên bàn: “Đây, đây là văn kiện hợp đồng chuyển nhượng của ông chủ Phương, anh xem qua đi ạ”
Tôi không nhịn được mà liếc qua một cái, là hàng thật. Cũng không nhịn được mà phải cảm thán ông Phương thật sự cố chấp, ắt phải có giao tình gì đó với Nhạc Tín, phong tỏa mọi thứ từ trên người anh ta, khiến lần này anh ta chỉ có thể ngã một vố đau mà thôi.
Nhạc Tín run rẩy cầm lấy tập văn kiện, căn chặt răng, hai mắt đỏ ngầu, cả người run lên vì tức giận, nhưng vẫn một mực không lên tiếng. Người thanh niên vẫn chưa nhận được câu trả lời nên không dám rời đi, liều mạng hỏi anh ta xem như vậy có được
không, còn nói mình phải trở về để chuyển lại lời.
Nhạc Tin hé hé miệng, vẻ mặt tức giận đến méo mó, nhưng vẫn không thất được dù chỉ một chữ.
Mặt thấy thời cơ đã đến, tôi liền chen vào một câu: "Anh Nhạc, anh có thể cân nhắc đến những gì tôi đã nói vừa rồi, không có tổn hại gì đến anh hết. Như vậy có thể chuyện này sẽ phát triển tốt, không phải sao?” Lần này không đến lượt anh ta phải suy nghĩ nhiều, cho
dù đó có là một củ khoai lang nóng hổi, anh ta cũng không
thể không nhận. Anh ta quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi, sau đó đặt tập văn kiện lên trên bàn, nói với người thanh niên: "Cậu về trước đi, chuyện này tôi lo
Người thanh niên còn muốn nói thêm gì đó nhưng thấy sắc mặt Nhạc Tin rất tệ, khóe miệng nhúc nhích hai lần, rồi cũng lại thôi. Cậu ta quay người rồi rời đi.
Cậu ta vừa rời đi bước trước, Nhạc Tín đã nặng nề guc xuống, điên cuồng rống lên, gào thét đuổi tất cả mọi người ra ngoài, kể cả Cao Ái Nguyệt.
Sau khi trong phòng không còn một người nào khác, anh ta mang theo một hơi thở điên cuồng tiến về phía tôi, không nói nhiều lời bóp cổ tôi đẩy lên tường, thân thể anh ta áp sát đến, toàn thân bao phủ một luồng khí lạnh lẽo.
“Cô dựa vào cái gì? Chỉ với một mình cô mà đòi trải đường rút lui cho tôi sao? Dựa vào cái gì?” Tôi vờ như không nghe thấy, anh ta như vậy là chỉ đang

cố vùng vẫy tìm kiếm sự an ủi cho bản thân mà thôi.
Tôi không biến sắc, cũng không dám nhìn vào đôi mắt đục ngầu và ngũ quan vặn vẹo của anh ta, cổ ra vẻ trấn tĩnh mà nói: "Anh Nhạc, anh có thời gian ở đây xách cổ tôi lên, chi bằng tự trải đường rút lui cho mình đi. Thời gian không chờ đợi một ai cả. Nếu tôi đoán không nhầm, tiếp theo đây, dù cho cổ đông của các anh có lên tiếng, bên thắng là ai chắc anh cũng biết rồi. Lục Kính Đình đã bố trí mọi chuyện cho thời khắc này rất lâu, nhưng chỉ vì anh mà tất cả xáo trộn, anh nghĩ anh ấy sẽ buông tha cho anh sao?”
Lời nói của tôi pha lẫn chút giọng điệu đe dọa, cũng là đánh một đòn hiểm, từng bước từng bước ép anh ta vào phòng tuyến cuối cùng.
Anh ta thấp giọng gầm một tiếng: "Câm mồm. Giận dữ siết chặt lấy cổ tôi, chỉ để một tầng khí mỏng manh tràn vào cơ thể tôi.
Thời gian như trôi chậm lại, tôi cảm thấy ngột ngạt đến chóng mặt choáng váng mắt, đôi bàn tay không tự chủ được mà bắt lấy tay anh ta, hòng muốn tách ra.
Tôi còn cho rằng bản thân sắp xong đời đến nơi rồi, không ngờ rằng chỉ một lúc sau anh ta đã thả tôi ra, hỏi tôi: “Đi gặp Tân Thiên Khải thực sự không phải là một ý tôi, sau đó thì sao? Tôi phải làm như thế nào?”
Tôi ngồi thụp xuống đất, ra sức họ khù khụ hai tiếng, mất nửa nhịp để những gì anh ta vừa nói chậm chạp truyền vào bộ não của tôi.
Tôi ôm lấy cái cổ bị bóp đến đau nhức, ngẩng đầu nhìn
thân thể anh ta đang sừng sững đứng trước mặt “Làm sao cô chắc chắn được Bắc Minh sẽ không phá sản?” Nhạc Tin truy hỏi đến cùng, nghe tôi nói chuyện với một tâm trạng vững vàng ổn định hiếm thấy.
Tôi không hề che giấu mà đem tất cả những gì tôi biết nói hết cho anh ta: "Lục Kính Đình sẽ đầu tư một số vốn khổng lồ để cứu vớt Bắc Minh, nếu như không có gì bất ngờ, tiền bồi thường anh ta cũng sẽ gánh hết. Chỉ sợ khối sản nghiệp của ông chủ Phương bởi vì khoản tiền kếch xù này mà bị Lục Kinh Đình nuốt chửng
Nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là phỏng đoán của tôi mà thôi, những lời tôi nói ngay thẳng chính đáng, Nhạc Trì nghiêm nghị nghe xong, không một chút nghi ngờ.
Qua một hồi, anh ta gật đồng ý, nhưng lại đưa ra một câu hỏi khác cho tôi: “Theo những gì mà cô nói thì ngay cả khi Tần Thiên Khải nằm trong tay nhiều cổ phần hơn, anh ta cũng chưa chắc có thể trở thành chủ tịch của Bắc Minh đúng không?"
Về khách sạn xong, tôi có liên lạc qua với Tân Thiên Khải nhưng đoán chừng đã bị trì hoãn vì vụ Bắc Minh rồi, anh ta nhất mực không chịu nhận điện thoại. Tôi dứt khoát từ bỏ, ngủ một giấc thật say thẳng đến tận
trời sáng, lại nhận được một sự đả kích cực kì lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.