Sau một hồi, mới lúc mới khôi phục như bình thường, cô ta nhìn về phía tôi, chuẩn bị nói cái gì đó thì điện thoại đột nhiên vang lên. Cô ta cúi đầu lấy điện thoại di động ra, nhìn thoảng qua, ánh mắt đột nhiên biến đổi, quay người đi đến cửa, nghe điện thoại ở ngoài cửa. Cách không xa lắm, vẫn có thể nghe thấy cô ta ở bên ngoài gọi bố, sau đó chính là một sự im lặng như tờ. Một bầu không khí áp lực từ bên ngoài lan tràn đến trong phòng. Trong phòng mấy người đàn ông vạm vỡ cũng đang hai mặt nhìn nhau, nhỏ giọng thảo luận. Đại khái là nói đến chuyện video trên mạng bị bố của Triệu Mộng Tuyết nhìn thấy, có lẽ đang gọi điện thoại đến để hỏi tôi Triệu Mộng Tuyết ở bên ngoài gọi điện thoại mười mấy phút, vẫn luôn không nói lời nào, lúc sắp tắt điện thoại chỉ nghe cô ta hét lớn một tiếng: "Chuyện của tôi tự tôi sẽ giải quyết" Hét xong, cô ta đùng đùng cúp điện thoại, khuôn mặt đen xì đi vào, dùng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn qua chỗ này. Mấy thuộc hạ cũng không dám lên tiếng, sợ hãi rụt rè lùi về bên cạnh cúi thấp đầu. Triệu Mộng Tuyết đi hướng tôi, vừa nói: "Tôi không nói nhảm nhiều nữa, hôm nay muốn tôi bỏ qua cho cô cũng được, giúp tôi báo thù, ngăn Chu Phong ly hôn" Chu Phong là người trên quan trường, vợ của mình bị bóc ra chuyện xấu như vậy, không nói Chu Phong mình, ngay cả bố của anh chỉ sợ cũng ủng hộ anh ly hôn. "Cô Chu, tôi chỉ là cái một người bình thường bé nhỏ, nào có năng lực có thể ngăn cản chuyện cục trưởng Chu muốn làm. Cô thể này không phải đang làm tôi khó xử ư?" Triệu Mộng Tuyết hừ lạnh: "Người bình thường nhỏ bé? Tôi thấy bản lãnh của cô rất lớn đây, nếu không phải vì cô, tôi thực sự không tin Chu Phong sẽ quả quyết ly hôn với tôi như Tôi không còn lời nào để nói, mím môi, thật lâu mới thở dài một tiếng: "Ngăn cản hai người ly hôn tôi không làm được, nhưng có chuyện tôi có thể làm được. "Chuyện gì?" "Tôi có thể tẩy trắng chuyện video giữa cô và anh Nhạc trên mạng. Triệu Mộng Tuyết kinh ngạc, nghiêng đầu, thăm dò hỏi tôi: "Cô nói thật?" Tôi nhoẻn miệng cười, mím môi: "Đương nhiên!" Cô ta lung lay, do dự một hồi lâu, địch ý với tôi đã bớt đi rất nhiều: "Được rồi, tạm thời tin cô. Nói đi, cô định làm gì?" "Hôm nay thả tôi trở về trước, trong ba ngày tôi sẽ tẩy trắng chuyện này cho cô." Tôi vừa nói xong, cô ta lại cảnh giác, ánh mắt âm hiểm quét qua tôi, hỏi tôi có phải là lừa cô ta không. tôi bất đắc dĩ nhún vai, nhìn qua thuộc hạ bên người cô ta, sống lưng còn nhịn không được ứa ra mồ hôi lạnh: "Tôi có thể bị cô bắt về một lần thì có bị bắt về lần thứ hai. Chạy trốn không giải quyết được vấn đề, cho nên tôi sẽ không lừa cô." Nói như vậy, cô ta mới hậm hực tạm tin, thả tôi ra. Sau khi ra ngoài, cả người như đợ giải phóng, vừa rồi cơ thể dùng dục vọng muốn sống để chèo chống, bây giờ bắt đầu sợ hãi run lẩy bẩy. Tôi lung lay vừa bò vừa rời đi căn nhà rách nát ven biển kia. Điện thoại di động của tôi đã sớm hết pin, trên người cũng không có tiền, chỉ có thể lung la lung lay đi chân đất trên con đường không thấy điểm cuối. Hai chân trần nhựa đường mài rách da. Tôi như một tên ăn mày dọc đường, trên đường đi khiến không ít người chú ý. Mặc dù đã thoát khỏi tay Triệu Mộng Tuyết, nhưng với loại tình trạng chật vật này, tôi cũng không biết có thể còn sống trở về hay không. Khi đi trên đường, trái tim tôi cũng theo bước chân nâng lên hạ xuống, trước mắt thỉnh thoảng lại choáng váng, tôi cảm giác mình có thể phải chân thân nơi hoang vu này. không biết đi được bao lâu, trước mắt đột nhiên bị ảnh sáng trắng chói mắt chiếu vào mắt, một chiếc xe dừng ở bên cạnh tôi. tôi còn tưởng là bọn buôn người, nhanh chóng chống đỡ cơ thể suy yếu kiệt sức quay người chạy trốn. Sau lưng phát ra tiếng mở cửa đóng cửa xe, sau đó là một loạt tiếng bước chân vội vàng chạy tới bên tôi. Tôi chạy chưa được hai bước đã tóm lấy tay của tôi, kéo tôi trở về. Tôi hét lên một tiếng, ôm đầu, không có cốt khí gọi anh trai, bỏ qua cho tôi đi. Nhưng mùi trên người kia ngoài ý muốn dễ ngửi. Hai tay che đầu của tôi có chút buông lỏng. Anh không nói chuyện khiến tôi phải cẩn trọng mở mắt ra, đập vào mắt là một đôi giày da bóng loáng còn cả chiếc quần tay được cắt may tinh xảo. Ăn mặc rất có phẩm vị, giống như là người có tiền. "Ngẩng đầu." Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ trên đầu tôi truyền đến. Hơi thở phả vào đỉnh đầu tôi, như có một dòng điện từ đỉnh đầu chạy xuống toàn thân, khiến cả người tôi rùng mình, vội vàng ngẩng đầu lên. Đập vào mắt không phải là bọn buôn người, không nghĩ tới lại là Lục Kính Đình. Một tay anh nằm lấy cổ tay của tôi, một cái tay khác nửa cắm trong chiếc quần tây. "Sao em lại khiến mình trở nên chật vật như vậy?" Anh nhíu lông mày hỏi tôi. Tôi vừa định nói chuyện, trong xe ở phía sau anh truyền đến một giọng nữ: "Anh Đình, sao vậy?" Ảnh mặt của tôi vụt qua vai anh, nhìn về phía trong xe, mặc dù ánh sáng rất tối, cách một tấm kính đen kịt nhưng tôi vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau, hình như là Kiều Lam. Cô ta nói chuyện đồng thời ẩn cửa sổ xe xuống, lộ ra khuôn mặt bị thương. "Không có việc gì." Ánh mắt Lục Kính Đình không chuyển động chút nào, trả lời cô ta, lại tiếp tục hỏi tôi bị làm sao. Tôi hất tay của anh ra, xoa xoa chỗ bị anh nằm, cúi đầu xuống, không muốn để anh trông thấy bộ dạng chật vật của tôi: "Tôi như thế nào cũng không liên quan đến cậu Ba. Cậu Ba cứ coi như không nhìn thấy tôi là được. "Không nhìn thấy? Em nói một người sống to như vậy ở trước mặt tôi, tôi làm sao có thể coi như không nhìn thấy?" Lục Kính Đình nghiến răng nghiến lợi, bàn tay bị tôi hất ra chậm rãi siết chặt thành quả đấm rồi buông xuống. Tôi không có lời nào để nói, quay người chuẩn bị rời đi, anh đột nhiên ném một chiếc áo khoác lên trên người tôi, không để ý sự phản đối của tôi ôm ngang tôi từ dưới đất lên. Trước mắt đột nhiên trời đất quay cuồng làm tôi giật cả mình, tôi hoảng sợ ôm cổ anh, sau khi ổn định, sắc mặt trắng nhợt, một bên giãy dụa, một bên kêu lên: "Anh làm gì vậy?" Đồng thời trong xe Kiều Lam ngồi không yên, mở cửa xe ra, nắm lấy tay của Lục Kính Đình: "Anh Đình." Lục Kính Đình quay người đưa chìa khóa xe cho Kiều Lam: "Hôm nay tôi không trở về, tự cô lái xe trở về, được không?" "Thế nhưng mà..... "Đi." Lục Kinh Đình không nghe cô ta đáp lời, quay người ôm tôi đi. Tôi không ngừng giãy dụa, nhưng là cơ thể như bị đào rỗng, sức lực giãy giụa với anh mà nói không có tác dụng gì. "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Lục Kinh Đình." Lục Kinh Đình củi đầu nhìn tôi một chút, sau đó lại ngắng mặt lên, để cái cảm kiên định đối diện với tôi: "Đi khách sạn." Anh nói gió chính là mưa, trong nháy mắt chúng tôi đi tới khách sạn. Anh chọn một cái căn phòng xa hoa, cái gì cũng không nói, ôm tôi vào phòng, trực tiếp đi đến phòng tắm. Đến bên cạnh bồn tắm lớn, động tác nhẹ nhàng đặt tôi vào bên trong: "Em tắm sạch hết những thứ lộn xộn trên người em đi, lát nữa anh hỏi em sau." Cái mông vừa tiếp xúc đến bồn tắm tôi đã nhảy dựng lên, chân trước vừa bước ra bồn tắm lập tức bị anh nằm chặt bả vai, đè chặt lại, khiến gót chân của tôi không đi được: "Nếu như không nghe lời, vậy tôi chỉ có thể cố mà tắm giúp em." Anh nói, khóe miệng còn một nụ cười mập mờ, đôi mắt màu nâu nhạt lộ ra ánh mắt ấm áp không đứng đắn. Trái tim tôi tê rần, nhanh chóng thu lại cái chân vừa bước ra, ngồi xổm ở trong bồn tắm. Anh hài lòng cười, quay người rời khỏi phòng tắm. Nếu đã như vậy, cả người tôi rất nhớp nháp, khó chịu bởi vì nước và mồ hôi hòa trộn vào nhau dính lên người. Tôi không thể làm gì khác hơn là bây giờ đi tắm rửa sạch sẽ và dọn dẹp đống hỗn độn trên người mình. Tắm xong mới phát hiện trong phòng tắm không có áo tắm. Tôi núp ở trong bồn tắm, Lục Kinh Đình ở bên ngoài thúc giục mấy lần tôi đều không lên tiếng, không nghĩ tới anh đột nhiên mở cửa vào, dọa tôi đỏ mặt, hét lên một tiếng: "Lục Kính Đình." "Em ở bên trong làm gì? Muốn tắm đến sáng à?" Anh ấy nhìn thẳng vào tôi. Trước kia cởi chuồng ở trước mặt anh lắc lư lung tung cũng cảm thấy không sao, không biết hôm nay sao lại ngây thơ như vậy, tôi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thắng thần của anh, quay đầu nói thật nhỏ: "Không có quần áo. Anh che miệng cười một tiếng, ở bên ngoài lấy áo choàng tắm cầm tới đưa cho tôi: "Mặc vào." Tôi quay đầu cầm áo choàng tắm, anh không có ý định ra ngoài, khuôn mặt trêu đùa ở bên cạnh nhìn tôi. Tôi nhéo lòng bàn tay, nhìn dáng vẻ của anh không có thương lượng gì. Nghĩ lại, mình đang sợ cái gì, chỉ là chỉ có anh, chỉ cần bị anh nhìn một cái cũng có thể cảm thấy cả người khô nóng, chuyện ấy khiến tôi muốn trốn tránh, lại trốn không thoát. "Làm sao? Người phụ nữ gặp người lập tức cởi quần áo bây giờ còn biết xấu hổ?" "Anh suy nghĩ nhiều." Tôi không hề nghĩ ngợi lập tức phản bác anh, đồng thời cả người ướt sũng đứng dậy, giả vờ bình tĩnh mặc quần áo vào. Mặt ngoài giả vờ như nước chảy mây trôi, trên thực tế trong lòng đã lo lắng đến hít thở không thông Anh không có phát hiện tâm tư của tôi, nhưng sắc mặt không tốt lắm, đen xì. Sau khi tôi mặc quần áo vào, anh quay người ra phòng ngủ, ngồi ở trên ghế sô pha cạnh cửa sổ sát đất, nhấp một hớp rượu đỏ: "Nói đi, làm sao vậy?" "Đây là việc riêng của tôi." Tôi không nhìn anh, tự mình đem quần áo bỏ vào trong máy giặt, nhìn chăm chăm quân áo bên trong chuyển động. Anh đặt mạnh ly rượu vang đỏ lên bàn, sau đó quay đầu nhìn tôi một cái, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất chậm một điều thuốc, đặt ở trong miệng, hít một hơi thật sâu, anh phun ra vòng khỏi ở ranh giới của bóng tối rất rõ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]