Cậu ấy hét lên, ngạc nhiên một lúc lâu và liên tục hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra. Tôi thở dài nói: “Chuyện này chị sẽ nói sau. Nếu chỗ em không thể từ chức, thì cứ xin nghỉ ốm hai ngày. Nhớ đừng nói với ai, chờ tin tức của chị. Cậu ấy ngập ngừng gọi tôi là chị. Trong lòng đầy sự nghi ngờ và bị tôi chặn ngay sau câu nói này: “Tân Giai Triệt, bố mẹ mất rồi, chị chỉ còn em. Lần này em nghe lời chị được không? Em đừng hỏi tại sao, nghe chỉ nói được không?" Tôi nhỏ giọng cầu xin, trong lòng tôi sợ hãi lộ ra. Tôi thế nào cũng không quan trọng, nhưng bây giờ mà liên lụy tới câu ấy, tôi sợ chết đi rồi cũng không dám nhìn mặt bố mẹ. “Được rồi, em hiểu rồi, em chỉ nghe lời chị thổi. Chị ơi, đừng như thế" Tân Giai Triệt sợ hãi trước giọng điệu của tôi, và lo lắng đồng ý với tôi. Cậu cũng không hỏi thêm, sau đó liền cúp điện thoại Tôi thở phào nhẹ nhỏm, chưa kịp nhận ra thì tôi đã ở tầng trệt khách sạn. Vừa bước xuống xe, tôi đã thấy một người đàn ông đứng trước khách sạn, tay đút túi quần và mặc một bộ vest phóng khoảng. Sau khi ra khỏi xe, tôi nhìn lên và bắt gặp ánh mắt, như thể là cố ý đợi tôi vậy. Trái tim tôi chùng xuống, và tôi bước tới với những bước đi hư vô: "Lục Kinh Đình." Lục Kính Đình híp mắt, nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi ôm tôi vào lòng: “Ngày cuối cùng, dù thế nào đi nữa cũng phải tận hưởng nó." Khóe miệng tôi giật giật, cảnh giác nhìn nụ cười bí ẩn của anh, trong lòng tôi luôn cảm thấy không tự tin. Anh ta đưa tôi vào xe, và sau đó tôi không biết là anh sẽ chở đi đâu. Khoảng ba mươi phút sau, anh đưa tôi ra bãi biển. Hôm nay nắng rất tốt, bờ biển thì lại đông nghịt. không khí theo mùi gió biển xen lẫn chút ấm áp, lại có chút hưởng mùi kỳ lạ dịu mát. Anh dừng xe, công người xách một chiếc túi ở băng ghế sau, ném vào tay tôi rồi yêu cầu tôi thay đổi. Tôi mở túi ra để nhìn. Hóa ra là một bộ đồ bơi, Anh đang làm gì vậy?" Tôi còn tưởng ngày cuối cùng rồi, anh ấy sẽ làm điều gì đó phá phách hơn chứ nhưng tôi không ngờ rằng lại là mặc đồ bơi để tới bài bien choi? Trong khoảnh khắc tôi nhìn thấy bộ đó bởi, có khả nhiều cảm xúc lẫn lộn. Tôi cảm thấy hơi cầu kinh không tài nào giải thích được. Với một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của mình, Kinh Đinh nói: “Anh đã luôn luôn muốn đến bãi biển với em. Tôi bóp chặt túi quần, nỗi uất ức trong lòng càng thêm dồn dập. Tôi càng không thể nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười của anh ấy. “Lục Kinh Đình, tôi không biết anh nghĩ gì, nhưng mong anh hãy suy xét lại cho rõ, là anh lợi dụng chuyện của Lộ khiết để có mười ngày với tôi. Xin anh đừng làm những việc không cần thiết trong mười ngày này nữa. Anh cứ như đùa giỡn với cảm xúc của người khác vậy, anh bớt lại đi. Tuổi của tôi và anh ấy cộng lại cũng hơn năm mươi tuổi, lại còn diễn cành hẹn hò của trẻ vị thành niên thể này, không tránh khỏi việc khiến người ta nổi hết đa gà. Lục Kính Đình sửng sốt, đột nhiên chồm tới, ôm chặt lấy vai tôi. Anh nghiến răng nghiến lợi: "Là ai đang đùa giản tình cảm của em chứ Anh rất nghiêm túc " Tôi ngước lên, giêu cợt đôi mắt lạnh lùng kia mà không chút sợ hãi: "Anh nghiêm túc thì có liên quan gì đến tôi sao? Nếu anh muốn đóng một bộ phim trẻ con như vậy, thì tôi có thể chơi với anh, như vậy cũng không sao. Nhưng mà này, Lục Kinh Đình, anh đừng nghĩ làm vậy thì tôi sẽ cảm động trước tình cảm của anh" “Em.” Lục Kinh Đinh tái mặt trước vẻ mặt tức giận của tôi. Bàn tay anh nhéo vai tôi càng thêm mạnh, toàn thân tôi tế dại vì đau. Tôi có tâm trạng khá tốt khi ngắm nhìn sắc mặt luôn thay đổi của anh ấy. Như thể đang xem thời tiết có mây và nắng. Tôi không khỏi giễu cợt: “Sao nào? Chẳng lẽ anh còn có suy nghĩ gì khác sao? Chúng ta là người lớn hết rồi, muốn chơi thì chi bằng lên giường. Quất một trận thì muốn nói gì thì nói? Chẳng phải anh có suy nghĩ vậy sao?" Tất cả đàn ông đều giống nhau, làm tình dục nhân danh tình yêu. Chơi chán rồi, thì bạn sẽ bị bỏ rơi như cánh hoa úa tàn. Lục Kinh Đình không biết tôi đã tuyệt vọng và bắt lực như thế nào đối với tình cảm của anh ấy lúc này. Sắc mặt của Lục Kính Đình lập tức tối sầm như cái day nổi. Anh gần giọng nói tên tôi, giận dữ chiếm lấy biểu cảm trên khuôn mặt tôi. Nhìn trong mắt tôi, tôi có cảm xúc vui mừng không thể giải thích được Những lời mỉa mai này tôi đã giữ trong lòng rất lâu rồi, và tôi rất vui khi được nói ra. Anh ta nhìn tôi chăm chăm và hơi thở hôi hám của anh phả vào mặt tôi. Như những ngọn lửa lăn trên mái tôi, cho đến khi trái tim tôi nóng bừng. Tôi còn nghĩ anh ấy sẽ tức giận và không muốn chịu đựng lâu nữa nên đã gạt tối sang một bên, thể là biến mất. Anh lại điều khiển xe và chở tôi về khách sạn. Tôi ngơ ngác nhìn tòa nhà cao lớn quen thuộc trước mặt, hỏi anh ấy sẽ làm gì vào ngày cuối cùng. Anh ấy không nói, chỉ giữ chặt tay lái và nhìn thẳng về phía trước. Sau một hồi im lặng, anh nhàn nhạt nói: “Hôm nay không tính, cho em một ngày tự do. Sau đó em bù lại một ngày cho anh." “Tôi “Ngày hôm qua em đã hoãn lại một ngày, chẳng lẽ anh không được hoãn sao?" Tôi vừa mở miệng đã bị ánh mắt sắc bén cùng lời nói lo lắng của anh làm cho ngạt thời Tôi không còn gì để nói, cảm tửi lên và nói: “Anh muốn gì cũng được. Lời nói vừa dứt, tôi rời khỏi xe. Tôi đi hai bước đến cánh cửa xoay, tôi nghĩ rằng Lục Kinh Đình đã đi rồi, vì vậy tôi không thể không quay lại nhìn. Anh ta vẫn đang đỗ xe ở bên đường, và có thể nhìn thấy qua kính cửa số màu đen sáng bóng cùng đôi mắt đen đang nhìn tôi. Tim tôi lỡ mất nửa nhịp và lại nhanh chóng rụt đầu lại. Tôi vừa định bước vào cánh cửa xoay, một bóng đen đã bao phủ khắp người tôi. Tôi nhìn lên, và vẻ mặt kiên quyết của Chu Phong đã ở trên đỉnh đầu tôi. Anh ấy nắm lấy tay tôi từ phía sau và nói: "Thật là trùng hợp, anh nhớ em, vì vậy trở về xem em thế nào. Vừa đúng ngay lúc em về Mặt tôi giật giật, tôi cẩn thận dời tầm mắt khỏi mặt anh.Tôi lướt qua vai anh muốn nhìn thấy Lục Kính Đình ở bên đường. Nhưng anh lại cao hơn tôi nửa cái đầu nên cuối cùng không nhìn thấy. “Đứng đó làm gì vậy? Dẫn em đi ăn tối" Anh bật cười, nắm lấy tay tôi rồi quay lại định dắt tôi đi. Kết quả khi xoay người lại lại, anh lại đối mặt với Lục Kính Đình. không biết anh đã đứng sau lưng chúng tôi từ lúc nào. Với về mặt bình thản, anh nhìn chăm chăm vào bàn tay chúng tôi đang nắm lấy nhau. "Cậu ba" Chu Phong kinh ngạc gọi, đồng thời kéo tôi ra phía sau lưng, dùng thân thân hình cao lớn phóng khoảng kia bảo vệ tôi thật chặt. "ải Phương, đi theo anh" Lục Kinh Đình mặc kệ anh, nhìn tôi bằng ánh mắt thẳng thắn, mạnh mẽ ra lệnh cho tôi. Tôi cười khúc khích và không cử động: "Tại sao?" “Hôm nay là ngày cuối cùng, em phải nghe lời anh. Sắc mặt của người này thay đổi nhanh hơn gió, nhưng lại nằm trong dự đoán của tôi, Tôi bĩu môi, tiến lên một bước nhỏ, khoác tay Chu Phong vào lòng, cô ý dính người sát anh: “Cậu ba vừa rồi có nói sao lại nuốt lời rồi. Anh quên rồi đúng không?" Lục Kinh Đình sốt ruột khịt mũi, đi thẳng đến năm lấy cánh tay của kéo về bên cạnh anh ấy: “Anh nghĩ lại rồi" Với sức lực quá lớn, anh vô tình kéo lấy những sợi gần trên cánh tay, tôi nhăn mặt vì đau. Thấy vậy, Chu Phong siết chặt cổ tay Lục Kinh Đình, sắc mặt tối sảm lại, trong mắt hiện lên tia bảo tố "Câu ba, xin hãy tự trọng. Phương Phương bây giờ đã là hôn thể của tôi. Tôi không không cho phép bất cứ ai làm tổn thương cô ấy" Không chỉ Lục Kinh Đình kinh ngạc mà tôi cũng ngạc nhiên trước sự nghiêm túc của anh. Nét mặt kiến quyết của anh lúc này càng thêm thẩm thủy và đầy nam tính. Đối diện với Lục Kính Đình không phân biệt được trên dưới. Củ siết chặt của Lục Kính Đình trên cánh tay tôi đã được chuyển hóa thành áp lực, và dường như nó sẽ bóp chết tôi trong giây lát.. Tôi rụt rè co tay lại, nhưng đổi lại, cơn đau lại càng âm i hơn. Trong lúc tuyệt vọng, tôi không còn cách nào khác đành phải anh ta cầm lấy nó. Lục Kinh Đình chế nhạo, nghiêng đầu chậm rãi dời ánh mắt trên mặt Chu Phong về phía tôi, châm chọc nói: “Được chứ, vợ hiện tại của cục trường Chu văn còn đó, vậy mà còn có thêm một vị hôn thế? Các người đúng là biết chơi đó nha?" “Chúng tôi ly hôn rồi." Chu Phong nói dối không khỏi đỏ mặt, đáng vẻ kiên quyết của anh ta gần như khiến tôi tin lời anh nói Lục Kinh Đình đã tin vào điều đó, vẻ mặt đông cứng lại, anh siết chặt tay tôi rồi từ từ thả ra, Đôi mắt anh ấy cụp xuống, đáy mắt như có nước, nhưng tôi chưa kịp nhìn kĩ thì anh ấy đã quay người đi đến bên hông xe. Sự nặng nề không thể nói ra và sự mất mát kia giống như một đứa trẻ bị mất kẹo. Lúc này, lòng tôi như bị nhát dao đâm vào, đau tới nỗi mà miệng như có axit chảy ra. Chu Phong thở phào nhẹ nhõm, đưa tay sờ vào vai của tôi bị Lục Kính Đình kéo. Anh cẩn thận xoa xoa, hỏi tôi có đau hay không. Và ánh mắt của tôi dường như cắm rễ vào chiếc xe của Lục Kinh Đình. Không dứt ra được, không thể rời đi, và ý thức của tôi đang lơ lửng. Tôi ngơ ngác lắc đầu nói: “Em không sao." Sau đó, Lục Kinh Đình không bao giờ tìm kiếm tôi nữa, như thể anh ấy đã hoàn toàn chia tay với tôi. Đảng lẽ tôi phải hạnh phúc chứ, nhưng tôi không thể diễn tả nỗi mất mất trong lòng. Sau hai ngày yên ổn, Chu Phong đã bận rộn trở lại. Và Triệu Mộng Tuyết đã gửi cho tôi một tin nhắn để dọa vào đêm hôm đó. Cô chỉ nói một câu, bảo tôi hãy đợi dây và sau đó không có gì xảy ra. Hai ngày sau, mọi thứ mở ra sự thay đổi lớn nhất. Bắt đầu từ việc Nhạc Tín gọi cho tôi vào buổi sáng Vừa kết nối, hắn đã hỏi tôi một cách ảm đạm: “Không phải cô đã nói sẽ giúp tôi sao? Không phải nói sẽ có sự thay đổi sao? Tại sao đã lâu thế này mà bọn họ còn chưa ly hôn? Và lại Mộng Tuyết đối với tôi lại chẳng khác gì hồi xưa chứ?" Tự đáy lòng tôi bật cười, có người phụ nữ nào mà thích người mình không yêu động vào chứ? Hơn nữa, người đó lại là người mà mình đã từng tin tưởng. Đây chắc chắn là một sự phản bội. Đã bảo rồi, Nhạc Tín là người biết chơi. Nhưng về mặt tình cảm thì lại chậm chạp và gò bó. “Tôi đã chờ anh gọi điện thoại. Không ngờ là anh vẫn có thể nhìn tới bây giờ. uỷ cô là gì?" “Sao chúng ta không gặp nhau một lần?" Tôi hỏi anh, cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại mới hơn mười một giờ hai mươi, Hắn im lặng một lúc rồi đồng ý. Tôi cho hắn một địa chỉ và rồi cúp máy Trước khi đến địa điểm đã thỏa thuận, gọi điện cho Tần Thiên Khải, nói với anh rằng hôm nay có thể ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Anh sửng sở một lúc và hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra. Tôi không đi sâu vào chi tiết, mà chỉ nói cho anh ấy biết địa điểm đã thỏa thuận với Nhạc Tin. Tôi yêu cầu anh ấy đến đó trước mười hai giờ. Lúc tôi đi tới chỗ hẹn, Tần Thiên Khải đến sớm hơn tôi một phút, trên bàn có giấy tờ, Tôi bước đến và ngồi cạnh anh ấy. “Mặc dù tôi không biết cô định làm gì, nhưng ý định ban đầu của tôi là kéo Nhạc Tín về. Không biết cô Tân có suy nghĩ gì?" Trước khi anh nói, có lẽ cũng đã nghĩ đến việc tôi sẽ làm. Cuộc đời của tôi chỉ toàn mưu mô và lừa lọc kể từ khi tôi bị bán làm tình nhân. Nhưng sau khi gặp Lục Kính Đình, cuối cùng tôi cũng trở nên ngây thơ và chân thành hơn, và tôi cũng bị chà đạp nhiều hơn. Bây giờ, tôi cảm thấy bản thân mình bần thiu đến không chịu nổi, chỉ lừa gạt và lợi dụng. Làm gì có cái gọi là lòng tốt mà Tần Thiên Khải gọi đâu?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]