Tôi không mặn không nhạt ở một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Chúng tôi cứ im lặng như vậy, hình như anh có lời muốn nói với tôi, nhưng lại không nói ra khỏi miệng.
Qua chừng một phút đồng hồ, anh hỏi tôi có muốn trở về không, chứ không phải là muốn tôi trở về.
Tôi lắc đầu nói: “Vợ chưa cưới của anh đã ở đó rồi, tôi không tiện đến đó. Mấy ngày nay có chuyện gì thì trực tiếp đến tìm tôi nói, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của anh. Sau đó chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa." “Em đừng quên vụ váy cưới.
Tôi cười khẽ một tiếng, luôn có loại ảo giác vì giữ tôi lại mà anh không từ một thủ đoạn nào. Cũng là ào giác trí mạng này khiến tôi cảm thấy hốt hoảng cho rằng tôi chiếm vị trí quan trọng nhất ở trong lòng anh.
Tôi biết anh yêu tôi, nhưng không bằng tình yêu sâu nặng của anh với Kiều Lam. Anh có thể không có tôi, nhưng không thể không có Kiều Lam. “Mười ngày sau kết thúc, tiền áo cưới tôi sẽ đưa cho anh “Em lấy tiền ở đâu ra?" Anh căng thẳng bước lên trước một bước, tôi lại lùi về sau một bước, vẫn luôn duy trì khoảng cách đó nhìn như rất gần lại giống như xã tận chân trời.
Sắc mặt của anh rất khó coi, u ám nhìn chăm chẳm hai cái đùi của tôi, nhưng không nói gì cả.
Tôi quay mặt đi chỗ khác, nói chuyện này không có quan hệ gì với anh. khỏe mắt không dấu vết nhìn thấy anh nắm chặt năm đấm, đầu khớp xương lồi lên rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508585/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.