Chương trước
Chương sau
"Nó không còn nữa, vậy thì em phải làm thế nào bây giờ? Nó cũng không thể về được nữa rồi.” Lục Kính Đình mất kiên nhẫn, đứng ở phía sau mà hét lên với tôi. Tiếng hét của anh khiến đầu tôi vang ong ong cả lên, từng câu từng chữ của anh giống như những lưỡi dao nhỏ ào ào cửa vào người tôi, khiến mỗi tế bào trong tôi đều phải gào lên đau đớn.
Tôi cần chặt môi mình, ngửi thấy cả mùi máu tươi bốc lên, dần dần đầu đến chết lặng. Nhưng nhìn vào mặt đất trống rỗng trước mắt, tôi vẫn hốt hoảng, không thể tin được, chỉ hi vọng tình huống hiện tại chính là ác mộng.
Dường như Lục Kính Đình phát hiện ra tôi lại đang cắn môi thì ngồi ngay xuống trước mặt tôi, bóp mặt tôi, kêu tôi tỉnh lại đi, và cẩn thận trấn an tôi: "Tân Ái Phương, em đừng như vậy, lần này là chuyện ngoài ý muốn, thời gian của chúng ta còn dài, nếu em muốn có con, chúng ta có thể cố gắng, anh nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, nhìn vào mặt anh nhưng lại chẳng nhìn ra biểu cảm trên mặt anh như thế nào. Rõ ràng người ở ngay trước mặt nhưng lại cứ như ở xa tận chân trời, xa tới mức không thể chạm vào được.
Nhưng người đàn ông này và những người kia đã tàn nhấn rời xa tôi, tất cả đều không thể quay lại được nữa rồi.
Tôi gào khóc, thật nhiều lời muốn nói nhưng lại cứ mắc kẹt trong cổ họng, không thể thốt ra thành lời. Dốc hết tất cả sức lực của mình để khóc, như muốn khóc trôi hết cả ác mộng đi, muốn chạy trốn.
Cuối cùng, tôi khóc đến mức hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, tôi phải nằm trên giường một tuần như một người tàn phế. Trong một tuần này, ngày nào Lục Kính Đình cũng tới chăm sóc tôi, tẩy não tôi, muốn dùng tất cả các biện pháp để tôi được vui vẻ. Nhưng trong mắt tôi, những điều tươi đẹp đó tôi đều không thấy được.
Cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì đó cứ như vậy mà qua hơn mười ngày, mãi cho đến một hôm, Lục Kính Đình mãi không tới thăm tôi. Đêm qua anh có nói, hôm nay bên phía ông Phương sẽ mở cuộc họp báo về đầu khoản châu báu mấy tháng kia, cho nên không thể tới chăm tôi được nhắc tôi phải tự chăm sóc cho bản thân.
Tôi ngây ra như phỗng khi nghe anh nói, nhưng không nói năng gì. Chờ tới ngày thứ hai sau khi anh rời đi, tôi chẳng lấy cái gì cả, chỉ cầm một cái di động của biệt thự, nhưng Mini và một đảm bảo vệ cứ đứng chắn trước cửa không cho tôi ra ngoài.
Dường như đã lâu lắm rồi tôi không thấy được ánh mặt trời, nên chỉ đành đưa ánh mắt ra xa hơn thêm vài mét, nhìn ra bên ngoài thì thấy mưa phùn rơi rất mau ngoài kia.
Không ra ngoài được, tôi chỉ đành quay trở về phòng. Điện thoại di động đã lâu không mở lên, thứ ánh sáng trắng bệch từ đó tỏa ra khiến mắt tôi đau nhói. Tần Thiên Khải đã gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại, thêm cả Chu Phong nữa. Nhưng mà đã lâu như vậy, tôi bị Lục Kính Đình giam lỏng ở đây, cứ như ngăn cách tôi với thế giới ngoài kia vậy, lại bởi vì chuyện đứa trẻ nên không hề dùng di động, thế nên bỏ lỡ hết mọi chuyện. Tôi lật một cái, ánh mắt dừng lại trên số điện thoại của
Tân Thiên Khải, gọi điện qua cho anh ta. Mãi một lúc lâu sau mới gọi được, giọng nói gấp gáp của đối phương lọt vào tai: “Lâu như vậy mới gọi điện trả lời tôi à?
Tôi còn tưởng cô Tân quân tôi mất rồi."
Tôi mấp máy đôi môi khô nứt nẻ, cổ họng đau nhói khó chịu, mãi cả ngày trời chẳng phát ra âm thanh nào. Anh nghi ngờ hỏi tôi tại sao không nói chuyện, lần này tôi cố gắng lắm mới gọi ra được tên của anh ta.
Tần Thiên Khải dừng lại, nhẹ giọng hỏi tôi xem đã xảy ra chuyện gì.
Mắt tôi đỏ hoe, muốn khóc nhưng lại chẳng có chút nước mắt nào. Mấy ngày nay dường như tôi đã khóc hết nước mắt rồi, làm gì còn nước mắt nữa để mà khóc: "Không sao, tôi định nói với anh rằng tôi đã hối hận vì quyết định trước đây rồi.”
Giọng của tôi rất khàn, giống như âm thanh phát ra từ sỏi đá, đất đai cằn cỗi, ráp ráp.
Tần Thiên Khải trầm mặc một lúc lâu, không biết đang suy nghĩ gì, một hồi sau mới thản nhiên nói: “Cần tôi hỗ trợ gì thì cứ nói."
Tôi ừ một tiếng, ngắt điện thoại, sau đó lại lần nữa bấm nút tắt máy, tay theo thói quen mà sờ vào vùng bụng. Mấy ngày nay cô ăn cơm không đúng giờ giấc, cái bụng đã dẹp lép cả rồi. Mang thai đối với tôi giống như một khúc nhạc đệm trong cuộc đời vậy, bề ngoài tôi đã khôi phục lại như trước, nhưng so với ngày trước lại càng gầy hơn.
Buổi tối, chờ đến khi Lục Kính Đình trở về, tôi cũng biết điều mà ngồi ở phòng khách chờ anh, thấy anh kinh ngạc nhìn tôi lúc đối giày, nhìn ánh mắt giống như đang muốn hỏi tôi hôm nay bị làm sao vậy, sao lại ngoan ngoãn thế?
Anh đối giày, cởi áo khoác ném cho Mini rồi đi tới trước mặt tôi, hỏi xem cơ thể tôi thế nào rồi. Tôi nói ổn hơn chút rồi, sau đó để anh ăn cơm trước.
Anh vừa ăn vừa lo lắng nhìn tôi, chờ tới lúc ăn cơm xong, anh hỏi xem có phải tôi có lời muốn nói hay không.
Tôi gật đầu, thản nhiên nói: "Lục Kính Đình, em muốn nói chuyện tử tế với anh.
Anh nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của tôi thì liền ngôi thẳng lưng lên, đồng thời vẻ mặt cũng bình tĩnh nghe tôi nói "Em đã không còn con nữa rồi, bố mẹ cũng không có. Ly hôn mất rồi, có thù cũng không trả được. Hiện tại em cũng không muốn cái gì. Cũng không có liên quan gì đến anh, cho nên anh thả em đi đi thôi?"
Ánh mắt Lục Kính Đình tỏa lên vẻ sợ hãi, động tác mạnh mẽ, đột ngột đứng lên, làm đổ cả ghế về phía sau. Một âm thanh ầm ầm vang lên trong đầu, nhưng cũng không tạo ra nổi một tia dao động. "Không thể nào. Anh biết có nhiều chuyện anh rất hổ thẹn với em, nhưng anh cũng rất đau khổ. Tân Ái Phương, anh chấp nhận chịu khổ cùng em, nhưng tại sao em lại không nhìn thấy?”
Anh hét lên với tôi, hai mắt tràn ngập nỗi đau.
Tôi không thể nhìn ra đây là thật lòng hay do anh đang diễn kịch, hay nói đúng hơn là tôi chẳng còn sức lực nào nữa để mà xem xét việc này. “Em không cần anh chấp nhận khổ theo em. Anh vĩnh viễn không hiểu được đầu. Thực sự đẩy Lục Kính Đình, em mệt chết rồi, anh có biết không? Từ sau khi bố mẹ rời đi, anh có biết mỗi ngày em sống như thế nào không? Mỗi ngày em đều tỉnh giấc từ cơn ác mộng, lại ôm tâm trạng bất an mà chìm vào giấc ngủ.
Tôi không biết vì sao người làm sai mọi chuyện lúc nào cũng có thể an tâm ngủ ngon, còn tôi lại phải trải qua những ngày tháng như thế này. Chẳng lẽ đúng như mọi người đã nói, người xấu, lương tâm của họ đều bị chó ăn rồi sao?
Lục Kinh Đình úp mặt xuống bàn, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, ngũ quan nhíu cả lại, góc cạnh nhưng rõ ràng. Anh ổn định lại một lúc, tay vò đầu, nói: "Anh với em cũng chẳng khác nhau là bao, Tân Ái Phương. "
Nói xong, anh lại tiếp tục nói ra những lời tàn nhẫn: “Nhưng đời này, em đừng nghĩ đến chuyện rời đi." Lông mày tôi giật giật, không thèm để ý đến mà chỉ nhếch khóe miệng cười một cái, sau đó đứng dậy nói: “Được thôi. Vậy cứ thế đi."
Dứt lời, tôi xoay người đi lên lầu, sau khi đi được bốn bậc thang thì đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, tiên thể nói: “Em rất muốn biết xem anh có thể giam cầm tôi được bao lâu. Đừng để tôi thất vọng!”
Nói xong, cô không nhìn vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa mở một của anh nữa, lập tức trở về phòng, sống ngủ cho tốt.
Mấy ngày sau đó, Lục Kính Đình đều chỉ đứng ở cửa xa xã nhìn tôi. Lúc ăn cơm cũng ăn nhanh nhất có thể, không nói với tôi lời nào. Cứ như vậy, khoảng cách lúc gần lúc xa, giống như một đứa trẻ thăm dò ở bên cạnh tôi vậy. Tôi giả vờ không biết tâm tư của anh, nên sống như thế nào thì sống như thế.
Chẳng được vài ngày, Lục Kính Đình đã bận rộn rồi, tôi lên mạng, xem tình hình bên ngoài diễn ra như thế nào.
Cửa hàng châu báu Bắc Minh của Phong Lạc Trung và ông Phương làm ăn thuận lợi đủ đường, mấy hôm trước ngôi sao Bắc Minh tuyên bố đại diện đầu tiên, trong họp báo lại thông báo Lục Kính Đình là một nhà tài trợ trong đó, còn Tân Thiên Khải cũng là một trong số những đối tượng hợp tác.
Đối với bên ngoài, Bắc Minh thực sự được coi trọng, bởi vì một hạng mục mà được cả nhà họ Tân, nhà họ Lục, nhà họ Phong, cả ba nhà trong giới xã hội đen và giới làm ăn chân chính cầm đầu.
Họp báo Ngôi sao Bắc Minh nhanh chóng chiếm cứ thứ hạng đầu bảng độ hot tin tức, treo trên đó vài ngày, sau một tuần mới bị một mảnh giấy nhỏ đè xuống.
Mà mảnh giấy nhỏ này lại truyền tin rằng Triệu Mộng Tuyết không thể mang thai. Khi tin này truyền ra ngoài, ngay lập tức đã bị giới thượng lưu chú ý, còn có cả giấy chứng minh của bệnh viện, khiến các bạn bè trên mạng thổn thức không thôi.
Nhìn thấy tin này, điều đầu tiên tôi nghĩ đến chính là Lục Kính Đình, bởi vì anh còn đang tận lực nói chuyện với bên ông Phương kia. Nghĩ đi nghĩ lại, kế hoạch tiếp theo của Lục Kính Đình tôi lại biết một chút.
Nhìn đến đây, tôi mở di động, xoa nhẹ đôi mắt hơi nhức mỏi của mình, mí mắt hơi sưng lên, đến mấy ngày rồi còn chưa tan hết.
Tôi đợi trong nhà giam này đã rất lâu rồi, cuối cùng cũng chờ được Kiều Lam đã lâu không gặp. Từ sau khi sinh con lần trước, cô ta không hề xuất hiện, chẳng qua mấy ngày nay Lục Kính Đình không ở đây, cô ta lập tức vất vả kéo đến, trong tay còn có cả đống đồ vật.
Còn chưa vào nhà, đã nghe thấy tiếng cô ta gọi thầm tên tôi ở bên ngoài, giọng nói vô cùng sắc bén, còn kèm theo cả ý cười châm chọc.
Tôi thấy cô ta đi từ cửa nhà vào, đặt đồ của mình lên bàn, quay đầu đánh giá tôi, cười nói: “Không thể tưởng tượng được, nhanh như vậy đã thoát khỏi ám ảnh bởi cái chết của con? Xem ra cô cũng chẳng có bao nhiêu tình người."
Cô ta nói lời khích tướng tôi, nhưng nên giận, nên khóc thì tôi cũng đã làm rồi, đương nhiên bây giờ cũng chẳng dấy lên được bao nhiêu cảm xúc. Tôi cúi đầu mở điện thoại di động lướt xem tin tức, không để ý tới cô ta nữa. “Ha ha, thật sự không thể hiểu nổi cô. Có phải cô có khuynh hướng thích bị ngược không vậy? Bị anh Đình đối xử như vậy rồi mà còn mặt mũi ở lại đây nữa." Cô ta vừa nói, vừa mở túi áo ra, bên trong là một đống đồ ăn, trong đó còn có của - món mà cả đời tôi đều không muốn ăn.
Cô ta vẫy con cua trong tay, vẻ mặt nguy hiểm cười hỏi tôi có còn nhớ hay không, ra vẻ muốn đâm thêm vào vết thương của tôi.
Tôi chỉ đơ một giây, nhìn thoáng qua, sau đó đưa mắt ra chỗ khác, thản nhiên nói: “Mục đích cô tới đây là để đưa đôi ăn cho tôi?”
Kiều Lam kêu lên một tiếng, ném con cua lên bàn, trên mặt chẳng còn vẻ tươi cười gì nữa, mà cười khểnh nhìn tôi: “Tôi còn tưởng sau khi mất con cô sẽ rời khỏi anh Đình, không ngờ cô còn bám người hơn tôi tưởng. Tân Ái Phương, đừng trách tôi không cảnh cáo cô, nếu cô còn không rời khỏi anh Đình, tôi cho cô đẹp mặt.”
Tôi cười khẽ một tiếng, tắt màn hình điện thoại, không nhanh không chậm thả hai chân xuống giường, ngước mắt nhìn cô mà hỏi lại: "Chẳng lẽ bây giờ tôi bị các người tra tấn như vậy còn chưa đủ đẹp mặt hay sao? Ngày đó cả người tôi đây máu còn chưa đủ đẹp mặt?”
Kiều Lam run rẩy cả người, chột dạ lui về phía sau một bước, giống như đang nhớ lại hình ảnh không đẹp đẽ gì, che môi, nhăn chặt đầu mày.
Cô ta quay mặt đi, không dám nhìn tôi, ấp a ấp ủng mà uy hiếp: “Đừng nói với tôi những điều đó, tất cả đều là do cô tự tạo ra mà thôi. Nếu cô còn không biết điều, tôi sẽ khiến cô còn thảm hơn cả bây giờ.
Tôi cười ha ha, bước một bước đến trước mặt cô ta, đứng cao hơn cô ta khoảng một cái đầu, đối mặt thôi chứ chưa tạo ra chút áp lực nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.