"Nó không còn nữa, vậy thì em phải làm thế nào bây giờ? Nó cũng không thể về được nữa rồi.” Lục Kính Đình mất kiên nhẫn, đứng ở phía sau mà hét lên với tôi. Tiếng hét của anh khiến đầu tôi vang ong ong cả lên, từng câu từng chữ của anh giống như những lưỡi dao nhỏ ào ào cửa vào người tôi, khiến mỗi tế bào trong tôi đều phải gào lên đau đớn.
Tôi cần chặt môi mình, ngửi thấy cả mùi máu tươi bốc lên, dần dần đầu đến chết lặng. Nhưng nhìn vào mặt đất trống rỗng trước mắt, tôi vẫn hốt hoảng, không thể tin được, chỉ hi vọng tình huống hiện tại chính là ác mộng.
Dường như Lục Kính Đình phát hiện ra tôi lại đang cắn môi thì ngồi ngay xuống trước mặt tôi, bóp mặt tôi, kêu tôi tỉnh lại đi, và cẩn thận trấn an tôi: "Tân Ái Phương, em đừng như vậy, lần này là chuyện ngoài ý muốn, thời gian của chúng ta còn dài, nếu em muốn có con, chúng ta có thể cố gắng, anh nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, nhìn vào mặt anh nhưng lại chẳng nhìn ra biểu cảm trên mặt anh như thế nào. Rõ ràng người ở ngay trước mặt nhưng lại cứ như ở xa tận chân trời, xa tới mức không thể chạm vào được.
Nhưng người đàn ông này và những người kia đã tàn nhấn rời xa tôi, tất cả đều không thể quay lại được nữa rồi.
Tôi gào khóc, thật nhiều lời muốn nói nhưng lại cứ mắc kẹt trong cổ họng, không thể thốt ra thành lời. Dốc hết tất cả sức lực của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508565/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.