Lục Kính Đình không nổi cáu, lại lần nữa nhẹ nhàng nằm tay của tôi, dịu dàng nói: "Thật xin lỗi, do anh không bảo vệ tốt cho em." "Lục Kính Đình, anh không cảm thấy mình rất dối trá à? Đây không phải là điều anh muốn ư? Bây giờ anh nói với tôi những thứ này là có ý tử gì?" Tôi không thể nhịn được nữa, kích động ngồi dậy từ trên giường, đẩy người ra, anh lảo đảo về sau mấy bước, trừng mắt đứng cách chỗ nhìn tôi một mét, nhìn tôi thở hồng hộc.
Tôi nằm chặt bàn tay, trên mu bàn tay chảy ra chút máu. Tôi nhìn mấy giọt máu đỏ tươi kia, thả lỏng tay, bình tĩnh lại. Không thể vì một người không đáng mà làm hại đứa bé khó khăn lắm mới giữ lại được.
Hết lần này đến lần khác, Kiều Lam từ ngoài cửa đi vào, nhìn bầu không khí ngột ngạt giữa hai người, đột nhiên đi đến trước mặt tôi nói xin lỗi tôi, ngồi xổm xuống, đầu gối suýt chút đã quỳ xuống mặt đất: "Tân Ái Phương, là lỗi của tôi, cô đừng trách anh Đình, tôi không biết cô đang mang thai, không thể ăn hải sản, lại đưa cho cô ăn, thật xin lỗi..."
Tôi sợ hãi, ném chăn mền về phía cô ta, mặc kệ cô ta diễn trò hay là như thế nào, tôi đã không còn tinh thần để phân chia thật giả, chỉ gào thét: "Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy các người, cút...
Lục Kính Đình từ từ kéo Kiều Lam từ dưới đất lên, nó tránh chăn mền tôi ném qua. Sắc mặt không tốt lắm, anh tiếng lên bắt lấy bàn tay đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508562/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.