Tôi càng phản ứng dữ dội hơn, vừa giày giua vừa liên tục thét lên: "Không được" kết quả bị người đàn ông tát cho một cái ù tai, đầu cũng choáng váng.
Gã ta vừa chửi tôi để tiện vừa cởi quần lót tôi, túm bắp chân tôi giật xuống rồi gập cả người tôi lên ghế số pha như người giấy, hạ thể hưởng lên trên.
Nơi đó loã lồ dưới ánh đèn, cho dù là lần cưỡi ngựa gỗ trước tôi cũng chưa phải trải qua sự nhục nhã trần trụi thế này.
Khuôn mặt tôi thoạt trắng thoạt đỏ, gò má nóng rất đau đớn. Nhưng vẫn không ngừng giãy giụa.
Gã ta túm tóc trên đầu tôi, khiến da đầu tôi đau đớn. Vừa quát tôi cầm mồm vừa đập đầu tôi vào số pha. Tôi bị đập đến độ trong mắt hiện lên bảy vì sao, vắng vất thật lâu, đột nhiên giật mình vì hạ thân bị dị vật tiến vào.
Mở màng nheo mắt thấy người đàn ông đang nhìn xuống phía dưới tôi chăm chăm rồi cười điền đại, thô lỗ nhét chai bia vào trong. Vách tường bên trong bị căng ra cực hạn, đầu nhỏi lên. Tôi không nhịn được kêu lên, nước mắt rơi là chả, thế này còn khó chịu hơn là bị chém ngàn vạn nhất. "Lục Kinh Đỉnh... Lục Kinh Đình..." Tôi điên cuồng cầu véo người đàn ông trước mặt, khóc lóc không ngừng gọi tên Lục Kinh Đình, nước mắt chảy ra nhiều đến nỗi gần như không thấy rõ mọi thứ trước mắt nữa. Và người đàn ông dường như đã sắp nhồi hết cả cái chai vào.
Tôi vô cùng sợ hãi, gào lên cứu mạng, nhưng hai chân không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508558/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.