Chương trước
Chương sau
“Cô ta tự nói mình là Lộ Khiết" Tần Thiên Khải mang nụ cười đùa cợt trả lời, nheo nửa con mắt, đem biểu cảm khó coi của Vương Thiết Kiên thu vào mắt.
Tôi ở bên đây cũng nhận thấy bầu không khi bỗng nhiên trở nên tế nhị hơn. "Anh có quen không?" Anh ta đã một lúc lâu không lên tiếng, Tần Thiên Khải liền chủ động hỏi. "Tôi" Vương Thiết Kiên mở miệng, dường như đang lo lắng trả lời như thế nào, chỉ nói ra một chữ mà không có phần sau.
Tần Thiên Khải không vội, một lần nữa lấy cây bị a, khom cơ thể xuống, định bụng sẽ đánh vào một bi nữa, khi ánh mắt đang nhắm vào bi màu trắng, anh ta thản nhiên nói: “Kỳ thật làm người trong ngành của chúng tôi có rất nhiều người và chuyện kiêng kị, thật không dám giấu diễm, ông Phương bên Hồng Lâu và tôi quan hệ không mấy tốt, vậy nếu như anh và cô gái của thuộc hạ ông ta có dính dáng với nhau, vậy..."
Nói đến đây, âm cuối kéo dài. Anh ta dành thời gian nâng tầm mắt, nhìn về phía Vương Thiết Kiến, nét mát chăm chú
Trán Vương Thiết Kiện đầm đìa mồ hôi lạnh, sau một hồi lâu cũng không tìm được lời để nói.
Tần Thiên Khải hạ mắt xuống, cổ tay mạnh mẽ đánh bị trắng vào lỗ, theo sau đó đứng thẳng lưng dậy, gương mặt không còn vẻ chăm chủ lúc nãy, mà mặt giãn ra cười nhẹ: "Nhưng con người tôi cũng không thích những người bạc tình bạc nghĩa, nếu như anh thật sự có quan hệ gì với Lộ Khiết, mà có thể thực hiện được lời hứa của mình, tôi kính trọng anh là một người đàn ông thực thụ, sau này sẽ cho anh một con đường ra tôt."
Vương Thiết Kiên cười gượng hai tiếng ha ha, ánh mắt mơ hồ. Lúc trả lời lại ấp a ấp ủng: "Kỳ thật, Lộ khiết đó là người ở quê tôi, chúng tôi xem như là thanh mai trúc mã. Tôi từng hứa với cô ấy sẽ đưa cô ấy ra khỏi Hồng Lâu, nhưng bây giờ không có khả năng đó nữa." "Không có khả năng cũng không ngại, tôi có thể giúp anh."
Gương mặt Vương Thiết Kiên bừng sáng, hỏi ngược lại một câu thật không?
Tần Thiên Khải cúi đầu, nhưng ngón trò đặt trên cánh môi, làm động tác ngậm miệng không nói, nheo nửa con mắt mỏi: “Nhưng, việc tôi có thể làm không nhiều, vẫn là dựa vào bản thân anh
Vương Thiết Kiến ổ lên một tiếng, cúi đầu xuống, trên gương mặt lộ vẻ mất mát, trong ánh mắt buồng xuống đó, từ góc độ của tôi có thể thấy rõ, ngập tràn sự ruồng bỏ và chán ghét.
Trên thực tế là anh ta cảm thấy đưa Lộ khiết ra ngoài là một chuyện vô cùng phiền phức? Tôi nghĩ như vậy, tức giận nhét vào miệng một miếng bánh, mà trong lồng ngực đột nhiên bắt đầu cảm thấy buồn nôn, tôi vội vàng che miệng nôn khan, khi xoay đầu trong tích tắc cảm thấy choáng váng.
Gần đây có thể tôi vô cùng yếu, cũng không thèm ăn cái gì, sợ rằng thật sự giống như Tần Thiên Khải nói, trời nóng quá nên trúng nắng rồi.
Nghĩ đến xong, vẫn nên quyết định ngày mau đi bệnh viện xem xem.
Vương Thiết Kiên qua một hồi lâu, thở dài, lúc này mới ngẩng đầu lên, hòi Tần Thiên Khải có thể làm như thế nào.
Tần Thiên Khải suy nghĩ một lát, từ trên bàn bi-a đưa hai chân xuống, đồng thời cùng lúc đó thảo găng tay trên tay xuống, để lộ ra đôi tay khung xương rõ ràng, vô cùng hoàn mỹ. “Vừa đúng lúc hôm nay tôi đã cùng ông chủ Hồng Lâu hẹn được Lê Khiết, tối nay anh với tôi cùng nhau đi gặp Lộ khiết, hai người hắn là đã lâu không gặp mặt rồi, có rất nhiều chuyện muốn nói chứ nhỉ"
Vương Thiết Kiên lập tức luống cuống, vội vàng xua tay, nói không cần phiền phức như vậy, dường như anh ta rất sợ gặp mặt Lộ khiết.
Mà Tần Thiên Khải nghi ngờ nhướn mày, hỏi ngược lại rằng có phải có vấn đề gì không, Vương Thiết Kiên lắc đầu, ngập ngừng cả nửa ngày mới nói ra được một câu hoàn chỉnh: "Thật ra chỉ là muốn dẫn ra là tốt rồi, bây giờ tôi không tiên gặp mặt cô ấy?"
Sắc mặt Tần Thiên Khải nhăn lại, giọng nói thêm nặng nề: "Thật xin lỗi, anh không nói cho tôi biết nguyên nhân, tôi thật sự không thể đồng ý với anh."
Sắc mặt Vương Thiết Kiên trắng bệch, một hồi lâu sau đó mới thoả hiệp.
Nhưng tôi đoán rằng nguyên nhân anh ta không dám gặp Lộ khiết ít nhiều gì cũng có sự tình của mẹ của Lộ Khiết, mẹ của Lộ khiết mất rồi, Lộ khiết hẳn là chưa biết, mà khi Lộ khiết đi đã giao mẹ cô ta cho Vương Thiết Kiên, rốt cuộc trước khi chết cũng chưa gặp Lộ Khiết một lần, mà Lộ khiết hiện tại vẫn chưa hay biết gì. Tần Thiên Khải gật đầu, nói vậy thì tốt rối, tiếp sau đó đưa cho anh ta một chiếc điện thoại: "Đây là điện thoại của tôi, trước tiên anh và người anh am của anh d dây sắp xếp chỗ ở đi, tối nay gọi điện thoại cho tôi, tôi dân anh đi gặp Lộ khiết"
Vương Thiết kiên nhận lấy, sửng sở nhìn điện thoại, không biết đang nghĩ chuyện gì. "Đừng trêu chọc tôi, chỉ duy nhất một cơ hội ngày hôm nay." Trong lời nói xen lẫn chút mùi vị cảnh cáo buột miệng thốt ra, Vương Thiết Kiên run rẩy bờ vai, cả gương mặt sợ hãi, vội vàng gật đầu nói sẽ không đầu.
Sau đó rời khỏi phòng bi-a.
Tần Thiên Khải thở hắt ra, cởi cúc áo, lười biếng kéo áo xuống, sau đó nhìn về phía tôi, cách một tấm kính cười với tôi.
Tôi cũng đứng dậy, từ bên trong đi ra. "Chiều nay cô dự định làm thế nào?" Tần Thiên Khải hỏi tôi. "Chiều nay tôi cũng đi, trước tiên phải để Lộ khiết biết chuyện Vương Thiết Kiên làm."
Tần Thiên Khải ở một tiếng, cả gương mặt vô cùng ngạc nhiên hỏi tôi là dự tính để lộ mối quan hệ của tôi và anh ta à, tôi với vàng lắc đầu: "Lúc đó coi như vô tình chạm mặt, ở bên ngoài trước mặt tôi và anh xem như là người xa lạ
Tần Thiên Khải cười cười, nói tôi thật là nhật nhữn đã giúp đỡ tôi nhiều chuyện như vậy, nhưng lại có thể nói ra chữ người xa lạ này, tôi đều cho là anh ta nói đùa, không để tâm.
Buổi chiều khoảng năm giờ, Tần Thiên Khải gọi điện thoại cho tôi, nói đã hẹn xong thời gian là tối nay bảy giờ rưỡi, ở nhà hàng u bên dưới phòng bi-a.
Tôi đồng ý rồi, đến bảy giờ hai mươi tối đi đến chỗ hẹn, vốn tưởng rằng tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, nhưng không nghĩ rằng khi chưa đến nhà hàng, Tần Thiên Khải đã nhắn tin cho tôi, nói tôi đừng đi.
Tôi buồn bực nhìn tin nhắn này, người đã đứng trước cửa rồi, nhìn xa xa thì trông thấy Tần Thiên Khải ngồi ở vị trí cách cửa sổ không xa, ngồi bên cạnh anh ta là Lộ khiết, mà ở đối diện không phải một người như tôi tưởng tượng, mà là một nam một nữ.
Bởi vì lưng dựa vào ghế sofa, tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy nửa đầu, nên không thể xác định là ai.
Tôi không nghĩ nhiều, nhắn tin hỏi anh ta làm sao thé.
Tần Thiên Khải cúi đầu mở điện thoại, nhìn một lúc, chuẩn bị trả lời tôi, nhưng dường như người đối diện nói gì đó, anh ta chỉ cười cười buông diện thoại xuống, rất lâu điện thoại không có tiếng thông báo tin nhân.
Tôi đứng ở cửa một hồi lâu, do dự bước vào, tuy không biết vì nguyên nhân gì mà anh ta ngăn cản tôi, những cơ hội tốt như vậy, tôi đương nhiên không thể bỏ qua, suy nghĩ một lúc, vẫn là quyết định giả làm người khác đi vào, đi về phía Tần Thiên Khải.
Tần Thiên Khải cũng nhìn thấy tôi, sắc mặt liền xanh lại, nụ cười trên gương mặt trong nháy mắt đông cứng lại, ánh mắt dường như không biết làm thế nào với hành động của tôi.
Mà tôi đã không có đường lui rồi.
Mắt nhìn muốn đi qua rồi, một nam một nữ ở đối diện Tần Thiên Khải cũng cảm nhận được sự thay đổi trên gương mặt Tần Thiên Khải, quay đầu nhìn về phía tôi.
Khi nhìn thấy gương mặt bọn họ, toàn thân tôi đứng ngày ra tại chỗ.
Không phải là Vương Thiết Kiên, mà là Kiều Lam và Lục Kinh Đinh.
Tôi theo bản năng quay đầu nhanh chân rời đi, Lục Kinh Đình ở phía sau đột nhiên kêu tên tôi làm cho bước chân dừng lại ở giữa hành lang.
Tôi không xoay người lại, nhưng cũng cảm nhận được ba ánh mắt khác không thấm sâu mà chọc qua vài lỗ thùng ở phía sau có tiếng bước chân không nhanh không chậm, cùng với một mùi hương dịu nhẹ quan thuộc.
Lục Kính Đình đi đến phía sau tôi, nắm lấy tay tôi, kéo người tôi qua, nhíu mày nhìn chằm chằm vào tôi, ảnh mắt đó tựa như con dao gột rửa tôi vài lần: "Tân Ái Phương, tại sao em lại ở đây?"
Tôi nuốt nước bọt, sống lưng ướt đẫm, dưới ánh mắt thăm dò không dời đi của anh ấy: "Em..." "Ngày hôm qua không phải nói là ở nhà sao? Tại sao lại ở đây? Ngày hôm qua người anh thấy ở Hồng Lâu có phải là em không?"
Trong lời nói anh ấy vô cùng hăm doạ, tôi không có cách nào phản bác, cả người như bị núi Thái Sơn đề lên đỉnh đầu, đè nén đến nổi tôi thở cũng trở nên khó khăn: "Em..." Tôi ngập ngừng cả nửa ngày, trong lòng dứt khoát, thẳng thắn thừa nhận: "Phải, ngày hôm qua em đi đến Hồng Lâu, em cũng đã dối anh."
Dứt lời, lực nằm ở cánh tay tôi càng thêm mạnh, gần như muốn bóp nát xương tôi, trong ánh mắt đó ngập tràn sự hung ác, anh ấy nghiến răng, giọng nói đề nén vô cùng thấp: "Vậy em với Tần Thiên Khải là quan hệ gì? Hiện tại có phải em và Tấn Thiên Khải đang ở bên nhau?
Thoạt đầu không biết anh ấy ở Hồng Lâu nhìn thấy tôi là cảnh tượng gì, nhưng bây giờ xem ra nhất định là thấy cảnh tôi và Tần Thiên Khải cùng nhau đi vào Hồng Lâu.
Tôi vội vàng lắc đầu, vành mắt đỏ lên giải thích: "Không phải đâu, em không biết anh đang nói cái gì." "Không biết?" Lục Kinh Đinh nghiến răng, một tay giơ nửa cánh tay tôi lên, áp sát tôi, từ trên cao nhìn xuống tôi, híp nửa con mắt, trong ánh mắt lại lộ vẻ nguy hiểm: "Vậy ngày hôm qua anh ở Hồng Lâu thấy em và Tần Thiên Khải cùng nhau đi vào là chuyện gì?"
Anh ấy nắm cổ tay tôi, da dẻ đều bị chà xát đến đỏ, đau đến nỗi tôi nhăn cả mặt, bất ngờ trong đầu lại hồi tưởng hình ảnh đã trông thấy ở hầm xe.
Tôi cảm thấy uất ức, chỉ cho quan châu phóng lửa, không cho dân chúng thắp đèn. Huống hồ tôi và Tần Thiên Khải cũng không có gì.
Tôi nghiến răng hất tay anh ra, lùi về sau vài bước, kéo xa khoảng cách: "Em và Tần Thiên Khải chỉ là gặp mặt ở bên ngoài mà thôi, liền cùng nhau đi vào, sau đó bạn em cũng chia nhau ra, không hề có tiếp xúc Ngược lại là anh, nói là giúp em mang Lễ khiết về, mà ngày hôm qua em lại ở hàm xe nhìn thấy anh và cô ta..."
Câu nói phía sau chỉ im bặt, tôi nuốt xuống những lời chưa nói ra, ánh mắt hờn tủi nhìn về phía Kiều Lam đang ôm tâm trạng xem kịch vui, khoé môi nhếch lên tạo thành một nụ cười kì lạ, vô cùng chướng mắt. "Em... nhìn thấy rồi?" Lục Kính Đình nhất thời chột dạ, trên gương mặt có chút bối rối. Anh ấy quay đầu lại, không giải thích với tôi.
Tôi khẽ chế giễu, đáy lòng trở nên lạnh: "Phải, nhìn thấy rồi, vậy nên, anh nghĩ như thế nào?"
Anh ấy không nói lời nào, một lúc lâu sau, Tần Thiên Khải đi qua chuẩn bị khuyên ngắn, vẫn chưa kịp nói, Lục Kính Đình liền giữ chặt tôi mở miệng nói: "Cùng anh đi về trước, đi về anh sẽ nói với em sau."
Tôi nghiến răng, thất vọng nhìn anh, trong lòng đã lạnh đến cực điểm, nếu như lúc này anh ấy nói mình đối với Kiều Lam không có phương diện tình cảm, chỉ là Kiểu Lam đơn phương chủ động, tôi có thể đều tin tưởng. Nhưng anh ấy vẫn khăng khăng không giải thích.
Tôi luôn cho rằng lòng nghi ngờ của Lục Kính Đình không bằng Chu Phong, ở với nhau lâu rồi mới biết chỉ là anh quen giấu sự nghi ngờ trong lòng, tự mình đi tìm chân tướng. Nhưng cũng hỏi một câu thoả đáng.
Tôi có chút luống cuống, hạ thấp ánh mắt thàn nhiên nói: "Không quan hệ, tin hay không tuỳ anh"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.