Chương trước
Chương sau
Mẹ Tang kêu chúng tôi ngồi xuống trước, sau đó đi ra ngoài cửa gọi cô gái. Tần Thiên Khải ngược lại khá hưởng thụ cởi áo khoác ngoài, ngồi trên sofa trọng lực cả người đều đè lên đó. Tôi đứng trước mặt anh ta, suy nghĩ hồi lâu, hỏi anh ta hay là trở về trước đi, chuyện này lần sau lại đến.
Mà không biết Tần Thiên Khải lại có chủ ý gì, lười biếng nói: "Gấp gì chứ, nếu đã đến thì hãy hưởng một chút đi."
Sắc mặt tôi đen lại, không nói nhiều. Chỉ cho rằng đây là bệnh chung của đàn ông. “Vậy thì tôi về trước. Theo tính cách của Lục Kinh Đình, lần đầu tiên đến đây khẳng định là tìm Kiều Lam, mà bây giờ có thể ông Phương đang ở một nơi nào đó trong tòa nhà này, nếu không cần thận gặp phải, thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tôi vừa xoay người, Tần Thiên Khải liền nằm lấy tay tôi, đôi mắt bị ngăn bởi một lớp kính, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, "Đi nhanh như vậy làm gì, em cũng ở lại đi, nếu muốn dịch vụ đặc biệt gì cũng được " Tôi gỡ tay anh ta ra, liền không vui từ chối, "Không "Vậy anh nói trước, nếu bây giờ em ra ngoài, sẽ gặp nhiều phiền phức không đáng có
Bước chân của tôi vừa đến cửa, thì phía sau tiếng của anh ta truyền đến, khiến tôi liền dừng bước nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh ta, “Anh có ý gì?" “Lúc nãy khi vào đây, ở trước cửa anh nhìn thấy xe của Lục Kính Đình, em không thấy sao?”
Trái tim tôi liền trùng xuống, lúc nãy chỉ luôn nghĩ đến chuyện của Lộ Khiết, không chú ý nhiều quá, nhưng nghe anh ta nói như vậy, tôi liền tin một trăm phần trăm, sau đó hơi sợ hãi. Và hoảng sợ.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền vào, tôi đột nhiên nhìn cánh cửa đang đóng, trong lòng cảm thấy ớn lạnh. "Ai đó?" Tần Thiên Khải hỏi,
Bên ngoài có người trả lời, “Ông chủ lớn, là tôi, đem cô gái đến cho anh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa định mở cửa, liền nghe bên ngoài truyền đến giọng của một người đàn ông, hơi nhỏ lại trầm, tôi liền nhanh chóng rút tay về, chạy đến bên cạnh Tân Thiên Khải, tháp giọng nói bên ngoài còn có người khác.
Tần Thiên Khải liền kêu tôi trốn dưới gầm giường, bởi vì ở đây trừ giường và sofa thì không có bất cứ chỗ nào để trốn.
Tôi vừa bỏ vào, sau đó nghe tiếng Tân Thiên Khải đứng lên đi mở cửa.
Từ đường vài may của giường, ngoài chân của hai người phụ nữ, còn có một đôi giày da sáng bóng. “Ông chủ Phương?" Tần Thiên Khải kinh ngạc kêu một tiếng, đón mấy người họ vào. “Tôi nghe chị Hồng nói, có một ông chủ lớn đến, nhưng tôi lại không ngờ người đó là anh! Anh Tần, đã lâu không gặp.
Ông Phương vừa khách sáo, vừa đi theo Tần Thiên Khải ngồi xuống sofa.
Có mùi hương lan tỏa trong không khí, mùi hưởng thoang thoảng, khi truyền đến mặt đất thì nhạt đi nhiều.
Hai người ngồi xuống chào hỏi một lúc, sau đó ông Phương nói những lời kỳ quái, "Nhưng tôi thật không ngờ từ lần trước từ biệt, lần này Tần Thiên Khải lại dám đến chỗ này của tôi. Chuyện của cô Tân đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như mới trong ký ức
Lần trước Tần Thiên Khải cũng Lục Kính Đình, đặc tội với ông Phương, nhớ lần trước khi ông Phương đã đi xa còn nói những lời hung ác. Lần này hai người gặp nhau, từ câu nói này, trong phòng đã ngập mùi thuốc súng.
Ngược lại Tần Thiên Khải nhìn thoáng qua, thần nhiên cười, “Lần trước chỉ là nói đùa mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn, ông Phương không cần nhớ kỹ như vậy. Mà lần này tôi vốn muốn trực tiếp về Hương Hải, nhưng nhớ đến chuyện lần trước, nên mới đến của xin lỗi ông. “Anh Tần nặng lời rồi, tôi cũng chỉ đùa thôi, làm sao lại nhớ đến chuyện nhỏ như lông gà vậy chứ. Nhưng anh Tần đã đến cửa xin lỗi, tôi tự nhiên cũng có chút biểu hiện không phải "
Nghe đoạn trước, tôi còn cho rằng ông Phương đã nhìn chuyện này thật phóng khoáng, không ngờ đoạn cuối lại có mùi thuốc súng.
Khi nói xong, Tần Thiên Khải liền từ chối, nhưng ông Phương không nghe theo, nhất định phải cho Tần Thiên Khải một biểu hiện.
Trong lúc không biết làm sao, Tần Thiên Khải liền hỏi đó là gì. Ông Phương suy nghĩ một chút liền nói, "Không biết đêm nay anh Tản muốn chọn ai, những cô gái ở Hồng Lâu, chỉ cần anh nhìn trúng tiến tặng cho anh
Tần Thiên Khải không các định hỏi, "Thật sao?"
Trong lòng tôi có chút vui mừng, cơ hội tốt như vậy, Tần Thiên Khải tất nhiên không từ bỏ, lập tức nói, “Tôi nghe nói gần đây Hồng Lâu có một cô gái mới đến là Lộ khiết là một người thuần khiết, không biết. "Ôi, anh Tần, đừng cắn chặt xin để lại người nha, con bé này không tăng được. Không phải tôi không cho, chỉ là con bé này sẽ là hoa khôi tiếp theo, nếu tặng ra ngoài, không phải đập bể chén cơm của tôi sao?"
Tần Thiên Khải chưa nói xong, đã bị ông ta ngắt lời, giọng điệu hoang mang, nhưng không có ý hỗn lôn.
Tôi không khỏi có chút thất vọng, nhẹ nhàng bỏ về phía trước, muốn xương cốt thả lỏng một chút, vì nằm sấp rất khó chịu.
Tìm một vị trí thoải mái tiếp tục nằm sấp, nghe Tần Thiên Khải thở dài thất vọng, “Như vậy à, vậy thì thật đáng tiếc."
Ngừng một chút, anh ta lại đột nhiên nói, Nhưng, có thể để cô ấy ở cùng tôi một đêm không?" . Cái này... Giong điều ngập ngừng của anh ta kéo đài, một lúc lâu, mới thở dài một tiếng, "Thật không dám giấu, thật ra là như vậy, tối nay cậu ba đã bao Lê khiết rồi... Nếu không ngày mai anh lại đến?
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ ba chữ Lục Kinh Đinh. Đột nhiên nhớ đến trước khi Lục Kinh Đình rời đi, đã nói với tôi sẽ đưa Lộ khiết trở về, tôi cho rằng anh ấy chỉ nói xuông mà thôi, không ngờ vừa đến đây chuyện đầu tiên anh tìm Lộ khiết.
Trong lòng tôi khó tránh có chút cảm động, nhưng đột nhiên có một giọng nói truyền đến cắt ngang cảm xúc, “A, ông Phương đang ở đây nói chuyện, nếu anh Tần đã thích, thì tự nhiên tôi không thể dành đồ yêu thích của người khác."
Cùng với giọng nói, ở ngoài cửa có hai người đang từ từ bước vào, là một nam một nữ, người phụ nữ mang giày cao gót màu đỏ, màu sắc vô cùng chói mắt, nhưng cô ấy lại đi rất khập khiễng, trông vô cùng không quen. Dường như không thường đi giày cao gót.
Sau khi người đàn ông bước vào nói chuyện, ông Phương có chút kinh ngạc kêu cậu ba.
Đầu ngón tay tôi tê dại, nhanh chóng thu lại thân thể mới dẫn người ra một chút, cả người bị bao trùm bởi một bầu không khí lo lắng. xưa có câu, yếu điệu thục nữ quân tử hào cấu, Cách đây không lâu một người anh em của tôi nhìn thấy Lê khiết, nói vô cùng đặc biệt, tôi hiểu kỷ chỉ muốn đến xem thử mà thôi, không có lý do gì đặc biệt. không biết Lục Kính Đình tin hay không, nhưng cũng không công kích nữa, “ Có vẻ như tôi nghĩ nhiều rồi. Nhưng mà tôi có chút chuyện, cho nên đêm nay tôi nhường Lộ khiết cho anh Tần, lựa ngày khác có thời gian, lại đến.
Nói xong, tôi nghe thấy tiếng Lục Kính Đình xoay người, lúc đi được hai bước, Tần Thiên Khải liền nói cảm ơn với anh ấy, tôi không nhịn được liền trượt về phía trước một chút, nhìn thấy được nửa người của Lục Kinh Đình.
Anh ấy lấy điện thoại ra với cử động sắc bén, không biết đang bầm cái gì, tôi đột nhiên nhận ra, liền nhanh chóng tắt âm điện thoại, quả nhiên anh ấy gọi cho tôi.
Tôi toát mồ hôi lạnh, nhìn thấy anh ấy vẫn đứng yên ở chỗ cũ, sau khi tắt điện thoại liền rời khỏi phòng,
Sau khi Lục Kính Đình rời đi, ông Phương cũng không ở lại lâu, sau đó truyền đến tiếng quần áo cọ lên sofa, "Nếu đã như vậy, tôi cũng không làm phiền anh Tần, hai người chơi vui vẻ Nói xong đi theo Lục Kính Đình ra khỏi phòng
Căn phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, tôi cũng to gan trượt về phía trước một chút, vén chán dưới chân giường lên, liên ngước lên nhìn. Tấn Thiên Khải ngồi trên sofa xéo đó, là Lộ Khiết đang đứng đối diện với anh ta.
Lộ khiết quay lưng về phía tôi, trên người mặc một bộ sườn xám màu đỏ, đường nét trên cơ thể uyển chuyển, đôi chân không dài lắm, nhưng hình dáng thuộc dạng nhỏ nhắn xinh đẹp. Bóng lưng phía sau khiến người khác cảm thấy như con gái cưng, gần như ngược với hình bóng của Lộ khiết trong ký ức của tôi. “Cô tên là Lộ khiết?" Tần Thiên Khải hỏi cô ấy.
Lộ khiết vô cùng gò bỏ mà gật đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Đứng đó như một khúc gỗ, không hề động đây.
Tần Thiên Khải nhìn cô ấy một lượt từ trên xuống dưới, trong lúc này không ai nói chuyện, Lộ khiết lùi lại phía sau mấy bước, động tác không lớn, nhưng vô cùng không quen. "Nhìn thấy dáng vẻ của cô không giống người ở chỗ trăng hoa này, tại sao cô lại đến đây?"
Lời nói của Tần Thiên Khải, cũng là lời tôi muốn hỏi Lộ Khiết, tại sao cô ấy lại đến đây, cho nên tôi trần ở phía dưới không đi ra, nghe cuộc nói chuyện của bạn ho.
Lộ khiết ậm ừ hai tiếng, kì kéo không chịu nói trong một thời gian dài.
Tần Thiên Khải phá lên cười, cô ấy càng thêm sự hải rút vai lại. “Cô thật sự rất đơn thuần. Con bé đơn thuần như vậy, chắc không phải bị người khác bán vào đây chứ “Không. Không phải." Lộ Khiết nhanh chóng phản bác, nhưng không đủ sức, như đang nói một câu chuyện buồn. “Tôi nhìn thấy cô cũng rất muốn ra ngoài, nếu như cô nói cho tôi biết tại sao cô lại đến Hồng Lâu, tôi có thể nghĩ cách đưa cô ra khỏi đây." “Thật sao.." Lộ Khiết vô cùng xúc động, vừa muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh dừng lại trong cổ họng, cô ấy ngẩng đầu lên rồi từ từ hạ xuống, trên người toát ra vẻ mất mát.
Cô ấy thở dài một tiếng, hít một hơi, sau đó cảnh giác hỏi, “Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
Xem ra cũng không ngốc.
Tần Thiên Khải nghiêng đầu, ngón trò gõ nhịp nhàng lên cắm, suy nghĩ một lúc, lầm bầm tại sao, Cong điều kéo dài, khiến tôi cũng sở hải theo sở lúc y anh ta sẽ lôi tôi ra
Tuy lúc đầu tôi muốn đi ra để nhận Lê khiết, nhưng khi nghĩ lại, xem tình hình trước đã, bởi vì chuyện của Lộ khiết, trừ Vương Thiết Kiên có tham ra, tôi càng lo lắng, làm thế nào mà Vương Thiết Kiện có bản lĩnh đưa Lộ khiết vào Hồng Lâu, còn một hơi hành đối tượng được ông Phương bồi dưỡng,
Cô ấy không xinh đẹp như hoa, nhưng khiến người chác ham muốn. Loại không thể dừng lại. Bởi vì vận khí 2 ốt, cũng có người âm thẩm giúp đỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.