Những lời này khiến cho tâm trí vốn đang chuẩn bị suy nghĩ lung tung của tôi bình tĩnh trở lại, trong lòng thấy hơi xúc động.
Tôi mim cười nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, nhớ đến cảnh anh ấy không chút do dự đỡ đạn cho tôi trước đó, lòng tôi lại càng ấm áp hơn. Cảm xúc mà tôi đã cố gắng kim nén mấy ngày nay cũng dâng trào một cách mất kiểm soát, chất chứa trong lòng tôi.
Đúng là tôi vẫn yêu Lục Kính Đình, hơn nữa càng ngày càng lún sâu hơn. Rất may là trong lòng đối phương cũng có tôi.
Cho dù lúc trước đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng bằng lòng tin rằng đó chỉ là sự trùng hợp chứ không phải cố ý, chính Phong Sa là người giết bố mẹ tôi, còn Vương Thiết Kiên là người gián tiếp gây ra bi kịch này.
Bởi vì chuyện chị Nam đổ thừa cho tôi, cho nên bây giờ tôi không tin lời chị Nam nói nữa rồi.
Phong Lạc Trung cười hì hì hỏi tôi có phải đang cảm động không.
Tôi đỏ mặt lác đầu, vội vàng đứng dậy, không dám nhìn vào mắt anh ta, sau đó nói: "Tôi xuống dưới mua ít đồ, lát nữa anh ấy ra ngoài chắc hẳn cũng muốn ăn chút gì đó. "Được rồi!"
Sau khi nhận được phản hồi, tôi vội vàng rời khỏi nơi này, đi về phía trước như một người mất thăng bằng, tâm trạng vui mừng dần dần bị dập tắt. Tôi quay người đi đến bưu điện, lấy USB ở trong túi ra, nhét vào trong một cái hộp cùng với một tờ giấy mà tôi đã chuẩn bị từ trước rồi gửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508544/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.