Y tá kinh ngạc mở to mắt nhìn số tiền lớn trong tay, ánh mắt sáng lên, giọng nói vui sướng hỏi tôi muốn giúp gì. Tôi cúi thấp đầu thị thấm bên tại cô ta vài câu, sau khi nói xong, y tả gật đầu lia lịa, nhận lấy tiền rồi cười trả lời: "Chị yên tâm! Xem em đây."
Tiếp đó cô ta xoay vòng eo mảnh khảnh đi vào.
Y tá đặt đồ trong tay xuống chào hỏi Vương Thiết Kiên: "Anh zai, anh lại đến rồi à."
Vương Thiết Kiên cười ha ha gật đầu rồi lập tức đứng dậy giống như được cứu giúp vậy, anh ta nói với mẹ của Lộ Khiết: "Nếu y tá đến rồi thì cháu đi trước đây, không quấy rầy dì nghỉ ngơi nữa."
Nói xong chuẩn bị chuồn đi, mà kỹ xảo biểu diễn của cô y tá có thể nói khiến người ta líu cả lưỡi, nói ngà là ngã, còn ngã thắng vào lòng Vương Thiết Kiên, một tay đỡ trán. Vương Thiết kiên không kịp chuẩn bị, với và bắt đắc dĩ đó lấy cô ta, vô cùng lúng túng "Này, cô không sao chứ"
Y tá xoay người ôm lấy Vương Thiết Kiến, đắt trọng lượng toàn thân lên người anh ta, yếu ớt nói: "Xin lỗi anh, chắc là đêm qua tôi tăng ca quá muộn, bây giờ hơi choáng đầu."
Vương Thiết Kiên đỏ mặt không biết nên đặt tay vào đầu nhưng vẫn thuận theo ý của y tá, đỡ cô ta ngồi xuống rồi quan tâm hỏi: "Không sao, hay cô cứ nghỉ ngơi trước? Hoặc là tôi đi tìm bác sĩ?"
Y tá hơi hé mắt nhìn thoáng qua người anh ta, sau đó đứng dậy: "Tôi đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508541/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.