Mẹ Lộ Khiết vừa khép mắt lại, nhưng ý thức cũng còn rõ ràng, vẫn cho rằng Vương Thiết Kiên lại trở về, liền mở miệng hỏi có phải có đồ vật chưa lấy đúng không
Đã rất lâu rồi tôi không mặt đối mặt nói chuyện với cô ấy, vẫn có chút xa lạ, nhưng ngừng một chút rồi nói: “Không phải đâu dì, con là Tân Ái Phương "
Mẹ Lộ khiết đột nhiên mở mắt, đôi mắt già nua bừng lên một tia sáng mà tôi chưa từng thấy trước đây, sau đó đột nhiên nhìn tôi cười, nụ cười đó không tránh khỏi khiến tôi nhớ đến mẹ, đột nhiên thấy mũi chua xót khó chịu. “Thì ra là Phương Phương à, sao con lại có thời gian rãnh sang thăm di thế?"
Tôi đi qua, đem giỏ trái cây đang cầm trên tay đặt xuống trên bản, sau đó vừa gọt táo vừa trả lời: "Lúc trước đã nghe dì bệnh rồi, mà vì một số chuyện mà trì hoãn, nên luôn không đến được, quả thực là lấy làm tồi, cái này có gì đâu chử, đúng rồi, ba mẹ con sao rồi
Con dao gọt táo trong tay miễn cưỡng mà gọt một vòng, đột nhiên trúng ngón tay trò của tôi, giọt máu đô tươi ửa ra, sau khi nhận ra điều đó tôi mới cảm thấy dau.
Cô ấy không nhận ra tôi có chút thay đổi buồn buồn, chỉ nghe tôi không trả lời, liền vội vàng lo lắng hỏi: “Sao thế? Có phải gặp phải chuyện nào buồn phiền rồi không?"
Tôi liền nắm chặt ngón tay bị cắt trúng của mình, máu cũng chảy trong lòng bàn tay, mà dùng tay khác đưa cho cô ấy trái táo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508535/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.