Bước vào phòng xử án, tôi ngồi ở vị trí nguyên đơn còn Phong Sa đang đứng đối diện tôi. Ông ta nhìn thấy tôi cũng không hoảng loạn, như thể ông ta chắc chắn sẽ dành được chiến thắng vậy. Tôi nghiến răng, kiên nhẫn bắt đầu lắng nghe phiên tòa của thẩm phán. Chính Tần Thiên Khải là người đã giúp tôi nộp đơn khiếu nại, cũng là người đã cung cấp một số bằng chứng. Những những bằng chứng đó cụ thể là gì thì tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết rằng trong phiên tòa, có một sĩ quan cảnh sát đã gửi bằng chứng của chúng tôi lên, đó là một đoạn video được ghi lại các hình ảnh trong bệnh viện. Sau khi tôi bị đánh ngất xỉu bởi thuộc hạ của Phong Sa. Bố mẹ tôi đã vội vã chạy đến đề bảo vệ tôi. Kết quả là, bọn họ đã bị Phong Sa hung hăng đánh cho một trận, bọn họ cứ như vậy mà bị đánh đến ngắt xỉu. Sau đó có một vài người đến và cứ như vậy mà quanh minh chính đại dưa chúng tôi ra khỏi bệnh viện. Nhìn thấy cảnh đó sắc mặt tôi lập tức trắng bệch, tôi gắt gao siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay. Nỗi đau ở lòng bàn tay của tôi lúc này cũng không thể so sánh được với sự đau đến trong trái tim tôi. Nhưng khi nhìn thấy bố mẹ tôi và tôi bị đưa vào một chiếc xe ở bên ngoài, tôi hình như thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cổng bệnh viện. Bởi vì video không đủ rõ nét, hơn nữa người này còn quay lưng lại cho nên tôi cũng không thể nhìn rõ. Đoạn video đó kết thúc, trong phiên điều trần bắt đầu có những tiếng thở dài và những tiếng bàn tán xôn xao. . Thẩm phán đập cái búa gỗ hai lần thì mọi người mới im lặng. Sau đó, ông ấy hỏi Phong Sa có bất kỳ lời giải thích nào về vấn đề này hay không. Nhưng thật không ngờ, ông ta vậy mà lại không hề tranh luận mà trực tiếp thừa nhận. Nhưng biểu cảm bất cần trên mặt ông ta thực sự làm cho tôi tức giận. Tuy vậy, tôi lại cảm thấy bất an nhiều hơn. Nếu đó là sự thật, khi thẩm phán hỏi liệu ông ta có phải là người đã đẩy bố mẹ tôi xuống biển rồi cố gắng giết gia đình ba người chúng tôi hay không, ông ta lại không thừa nhận, Hơn nữa, ông ta còn trả lời một cách đàng hoàng: "Không có chuyện này. Đúng là tôi đã bắt các bọn họ, vì giữa chúng tôi xảy ra một vài mẫu thuận. Nhưng bố mẹ của cô ấy đã rơi ra khỏi thuyền vi lúc đó, sóng đánh quá lớn, và cô ấy đã nhảy xuống để cửu bố mẹ của mình” "ông nói dối, ông. " "im lặng, nguyên đơn. Vui lòng im lặng trước khi cô được lên tiếng " Tôi không nhịn được mà đứng lên phản bác một câu, nhưng sau đó tôi lại bị thẩm phán mắng. Sau đó, thẩm phần tiếp tục: "Tại sao ông lại bắt cóc một gia đình ba người bọn họ? Ông có cái gì làm chứng cứ để chứng minh ông không ra tay đẩy bọn họ xuống biển?" "Nếu tôi thật sự đã ra tay, vậy thì vì sao cô ấy vẫn còn sống tốt thế kia? Còn về nguyên nhân của vụ bắt cóc, tôi không có bình luận gì thêm." Phong Sa trả lời một cách ngang ngược nhưng lời nói của ông ta cũng có phần đúng. Lúc này, sắc mặt của thẩm phản đang ngồi ở trên trông có chút hơi xanh xao và khó coi. Ngay sau đó, luật sư của chúng tôi đã nộp đơn xin nói chuyện cho tôi một cách thích hợp. Thẩm phán cũng đồng ý, sau đó tôi vội và nói những gì tôi muốn nói: "Thừa thẩm phán, đã có ai đó đến cứu tôi. Còn ông ta, rõ ràng là một người xấu. Hành động bắt cóc gia đình ba người chúng tôi cũng được tính là hành vi có tính chất bạo lực rồi. "Thưa thẩm phán, bị cáo của chúng tôi đã nộp đơn xin phát biểu " "phê chuẩn " Phong Sa bắt đầu nói một dõng dạc, rành mạch mà không để lộ một sơ hở nào: “Vậy nguyên đơn có bằng chứng gì để chứng minh tôi đã giết cả nhà cô hay không?" Nghe xong mấy lời đó, trái tim của tôi cũng trùng xuống. Tôi vô thức nhìn về phía Lục Kính Đình của băng ghế điều trần. Anh ta cũng đang nhìn tôi với ảnh mắt thật lạnh lùng và xa lạ. "Cô không có bằng chứng, nhưng tôi lại có bằng chứng." Phong Sa nói. Sau đó, ông ta xin phép thẩm phản cho nhân chứng vào, và người bước vào chính là chị Nam. Khi đó, tôi không có nhìn thấy chị Nam. Tôi tự hỏi lúc đó có ta cũng đang ở trên thuyền sao? Thẩm phản hồi chị Nam những câu hỏi như lúc đầu, còn chị Nam cũng trả lời giống như những gì mà Phong Sa vừa nói. Lúc này, tôi đã không thể bình tĩnh được nữa. Tôi đập tay vào bản rồi chuẩn bị đứng dậy Máy là có người luật sư bên cạnh kéo tôi lại, nếu không tôi đã lao ra mà đánh cô ta rồi: "Cô ta đang nói dối. Cô ta là người của Phong Sa, dĩ nhiên cô ta phải ủng hội ông ta rồi. Mọi chuyện không phải như vậy." Lúc này, tôi mới chợt nhận ra bản thân mình ngu ngốc đến mức độ nào. Rõ ràng, tôi không có khả năng để thắng vụ kiện này nhưng tôi vẫn đến đây rồi cư xử như một con đàn bà không có lý trí ở trước mặt tòa án. Thẩm phản tức giận, gõ cái búa gỗ vài lần. Sau đó, ông ấy gọi cảnh sát vào để ngăn tôi lại: “Phiên tòa tạm nghi, nguyên đơn hãy cố gắng lấy lại bình tĩnh để tiếp tục phiên tòa." Sau đó là thời gian nghỉ của phiên tòa thứ hai. Tôi được một anh cảnh sát đưa ra khỏi phòng xử án và đến phòng chờ để nghỉ ngơi. Luật sư ở bên cạnh thở dài một cái rồi an ủi tôi hai câu. Sau đó, anh ấy ngồi xổm trước mặt tôi và khuyên bảo tôi: "Cô Tân, với tình hình trước mắt, cô đang bị đấy vào thế bất lợi. Hay là cô cứ nộp đơn xin bồi thường đi, nếu cô còn tiếp tục vụ kiện này, ngược lại là cô đang tự chuốc họa vào thân đấy" "Anh đi ra ngoài dì." Tôi gào lên, nhìn chằm chăm vào anh ấy. Tôi có thể cảm nhận được cơn tức giận trong ngực mình gần như sắp sửa phun ra Luật sư mỉm cười một cách lúng túng rồi vội và đi ra ngoài. Điều hòa không khí trong phòng chờ được điều chính đến mức tối đa nhưng vẫn không thể dập tắt lửa giãn trong tôi. Không biết Lục Kính Đình đã bước vào phòng nghi từ khi nào. Anh ta đưa cho tôi một chai nước khoảng nói là nó sẽ giúp tôi bình tĩnh lại. Mà bây giờ, khi tôi thấy anh ta, trái tim giống như bị một con nhím lăn qua, tôi chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn. Tôi nhìn anh ta rồi cúi đầu, cũng không đưa tay ra mà nhân chai nước đó. "Phiên tòa tiếp theo, em hãy rút đơn kiện đi. Vụ kiện này, em không có phần thắng." Lục Kinh Đình nói lời này một cách rất thân nhiên, giọng điệu của anh ta rất kiên định, không có một chút giao động nào. Rò ràng là anh ta có khả năng giúp tôi nhưng anh ta đã hoàn toàn bán đứng tôi rồi. Tôi cắn chặt môi dưới, hốc mắt đỏ ửng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh ta: "Lục Kính Đình, rốt cuộc thì anh có còn tình người hay không vậy?" Lục Kinh Đình quay đầu lại, né tránh ánh mắt của tôi, một lúc lâu sau anh ta mới trả lời tôi: "Xin lỗi, chỉ cần hôm nay em rút đơn kiện, anh nhất định sẽ giúp ein báo thủ" Văn là câu nói đó, nhưng nó lại không cho tôi cảm thấy một chút cảm giác an toàn nào. Lúc này, tôi chỉ cảm thấy như mình đang đứng trên một đỉnh núi và được bao quanh bởi vực thẳm sâu mấy trăm nghìn kilomet. Tôi cười lạnh hai tiếng, hai tay lên che mặt mình, nhưng tôi không có khóc. Đầu óc hỗn loạn, tôi cần thời gian để suy nghĩ. Nếu như những gì chị Nam nói là sự thật, vậy thì Lục Kinh Đình chính là thủ phạm gián tiếp gây ra cái chết của bố mẹ tôi. Hơn nữa, bây giờ anh ta giúp đỡ Phong Sa như vậy, có phải là anh ta đang sợ bản thân mình cũng bị liên lụy hay không? Mặc dù tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng tôi cũng chỉ có thể đưa ra một kết luận là bây giờ, Lục Kính Đình chắc chắn sẽ không giúp tôi trả thù. Nghĩ đến đây tôi lại nở một nụ cười. Tôi nâng cơ thể mình lên rồi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lục Kính Đình và nói: "Lục Kính Đình, vụ kiện này, chắc chắn tôi sẽ phải theo đến cùng. Ngay cả khi cuối cùng, tôi không thể thành công thì tôi sẽ tự kết thúc cuộc sống của mình. Lục Kính Đình lo lắng năm lấy cánh tay tôi, cau mày hỏi. "Em định làm gì?" Tôi siết chặt túi xách của mình, đây chính là ý định tồi tệ nhất mà tôi đã suy nghĩ ngay từ đầu. Ảnh mắt sắc bén của Lực Kính Đình hình như đã nhận ra. Anh ta giật lấy túi xách của tôi, sau đó tất cả đồ đạc bên trong rơi ra và con dao gọt hoa quả mà tôi đã chuẩn bị cũng đã rơi xuống đất. Vẻ mặt của Lục Kính Đình có chút kinh hãi. Anh ta dồn tôi lên tường rồi quát lớn vào mặt tôi: "Em bị điên rồi sao? Chỗ này là tòa án đó. Em nghĩ em làm như vậy sẽ thành công hay sao?" " Tôi bật cười khùng khích, ngay cả sức lực đề phản khác cũng không có, mà lúc này, trái tim tôi cũng đang rơi vào trạng thái lười biếng. Tôi không nói gì, nhưng Lục Kinh Đình lại cực kỳ sợ hãi. Anh ta ôm chặt tôi vào lòng, giọng khàn khàn "Tân Ái Phương, anh xin em đừng làm chuyện ngô ngốc như vậy. Chỉ cần em tin tưởng anh, anh nhất định sẽ giúp em báo thù, được không?" Tôi cứ ngây người như phỏng, không buồn không vui mà chỉ mìm cười. Cánh tay đang vòng sau lưng tôi của anh ta tôi đặt nhiên dùng sức. Anh ta ghì mạnh lên da thịt sau lưng tôi cho nên tôi cảm thấy hơi đau, Anh ta cứ như vậy mà ghì chặt tôi đến hai lần rồi mới buồng tôi ra và lùi lại phía sau hai bước, đồng thời kéo dài khoảng cách giữa chúng tôi. Khuôn mặt đó lại một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn mơ hồ của tôi, nhưng tôi lại gần như không thấy sắc mặt của anh ta có chút thay đổi nào: "Tân Ái Phương, nếu như hôm nay em còn còn dám làm chuyện gì ngu ngốc nữa thì anh sẽ giết chết em trai của anh, để cho gia đình em có thể đoàn tụ trên thiên đàng" Lục Kính Đình nghiến răng nghiến lợi đe dọa tôi, tôi giống như một người bị người khác dội cho một giáo nước lạnh, nhiệt độ của toàn bộ cơ thể đều ở mức âm. Ta khẩn trương không thôi xông lên túm lấy cổ áo hắn, hận không thể cắn một miếng thịt trên người hắn: "Lục Kính Đinh, anh thật tàn nhẫn. Lục Kính Đình không nói gì. Tiếng loa phát thanh nói phiên tòa tiếp theo sắp bắt đầu lại vang lên. Anh ta cứ như vậy mà nắm lấy buông tay tôi một cách dứt khoát, sau đó anh ta vung tay một cái rồi rời khỏi phòng chờ Tôi cứ như vậy mà đứng im tại chỗ rồi suy nghĩ. Tôi không thể làm liên lụy đến Tân Gia Kiệt được. Một lúc lâu sau khi tiếng loa phát thanh được phát ra, tôi vẫn còn ngồi xổm trong phòng chờ mà không nhanh cũng không chậm nhất những đó rơi trên mặt đất, nhặt đến khi những giọt nước mắt đã làm mở hai mặt của tôi. Lúc này, nước mắt của tôi không ngừng rơi xuống. Sau khi thu dọn mọi thứ, tôi cứ như vậy mà rời khỏi tòa án, và dĩ nhiên là vụ án sẽ được xử lý theo sự từ bỏ của tôi. Tôi đi bộ một mình trên đường cao tốc đến khi cảm thấy đau chân thì tôi lại thảo giày ra và đi tiếp. Tôi cũng không biết mình nên đi đầu mà cứ giống như một kẻ lang thang, không có ánh sáng hy vọng trước mắt. Tôi đã hại chết bộ mẹ tôi, nhưng tôi lại không có khả năng trả thù cho họ, vậy thì tôi sống để làm gì nữa? Tôi đưa mắt nhìn về phía các phương tiện giao thông đang qua lại trên đường cao tốc bên cạnh mình. Sau đó, tôi không thể kiểm soát được bước chân của mình mà đi vào giữ làn đường cao tốc rồi nhìn vào chiếc xe thể thao đang lao tới. Tôi thực sự không có một chút động lực để sống nữa rồi, vì vậy, tôi từ từ nhắm mắt lại, chờ đợi bản thân đi vào giấc ngủ vĩnh viễn, Tuy nhiên cơn đau như tôi đã tưởng tượng lại không đến. Bên tại tôi chỉ có một tiếng phanh gấp rất chơi ta, tiếp theo là tiếng va chạm lộn xộn. Đến khi mọi thứ được ổn định lại, tôi chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua người mình, những rối loạn trước mặt tôi đã dừng lại. Tôi từ từ mở mắt ra. Ngay sau đó, tôi lập tức thấy chiếc xe thể thao vừa rồi đã bị đâm vào cột điện vì một chiếc Bentley màu đen khác ở đang được đậu ở bên cạnh. Sau đó, cửa xem của chiếc Bentley màu đen đó được mở ra, người trong xe vội vàng bước ra với sự tức giận. Tôi ngạc nhiên, lùi lại một bước. Nhưng người đàn ông đó đã nhanh chóng bắt được cánh tay của tôi với một lực rất lớn làm cho xương của tôi gần như bị gãy. Tôi nghĩ rằng anh ta sẽ tức giận, nhưng thật không ngờ tới khi nói chuyện, giọng điệu của anh ta lại rất ồn định: "Nếu cô đã muốn chết thì hãy nghĩ xem nên chết như thế nào cho có ý nghĩa." Nói xong, anh ta vừa kéo vừa đưa tôi vào xe của mình mà không nói lời nào, cứ như vậy nhét tôi vào trong xe. Sau đấy, anh ta cũng ngồi vào trong xe và chưa có sự đồng ý của tôi, anh ta đã lái xe đi. "Tần Thiên Khải, anh đang làm cái gì vậy?" Tôi giận dữ đến mức muốn trực thấp nhảy xuống xe. Tôi đã không còn mong muốn được sống nữa rồi. Nhưng cửa xe cứ như bị hàn chặt, tôi dùng cách gì cũng không the mo ra. Tần Thiên Khải nhìn chằm chằm vào phía trước rồi tập trung lái xe, nhưng anh ta cũng không quên nói với tôi một câu: "Cô có thể ở trong cái vòng tròn này lâu như vậy nên tôi cứ tưởng rằng cô rất mạnh mẽ. Nhưng thật không ngờ, hôm nay cô cũng chỉ được có vậy Trái tim của tôi lại bắt đầu đau đớn. Tôi lạnh mặt đi, nhưng tôi cũng phải công nhận những điều anh ta vừa nói. "Anh thì biết cái gì chứ? Anh có thể hiểu được cảm xúc của tôi không?" Tôi nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù tôi đã và đồng ý với anh ta, nhưng một mình tôi thì có thể làm gì để chống lại những thế lực này chứ? Tôi chỉ sợ rằng cả đời này, tôi cũng sẽ sẽ không bao giờ có cơ hội để trở mình. "Tôi đúng là không hiểu được, nhưng có một điều tôi hiểu, cô đang cần một sự giúp đỡ. Và tôi có thể giúp cô " Tôi ngạc nhiên nhìn về phía anh ta với một cái nhìn ngạc nhiên. Nhưng một góc trên khuôn mặt anh ta đã bị ánh sáng che mất, cho nên tôi không nhìn được sắc mặt lúc này của anh ta. Nhưng hy vọng đột ngột này cũng dần dần tiêu tan. Tôi cúi đầu và cười tự chế giễu: "Tôi đã không còn cái gì để anh lợi dụng nữa rồi, anh không cần phải làm điều đó đâu." Vừa nói xong, chiếc xe đột nhiên dừng lại. Vì chiếc xe bị dừng đột ngột, cho nên tôi nghiêng người về phía trước một chút, thiếu chút nữa là tôi đã đập đầu vào kính xe. Cũng may Tần Thiên Khải đã chắn ở trước và đỡ lấy tôi. Sau khi nâng tôi dậy, anh ta cứ nghiêng người nhìn tôi. "Cô còn nhiều điều chưa biết về bản thân mình, cô có thể làm được rất nhiều chuyện đó. Hơn nữa, tôi và cô có cùng mục đích, vì sao cô lại không làm?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]