Sau khi chìm xuống biển, tôi cảm thấy như thế mình đã ngủ suốt cả một thế kỷ dài vậy, tất cả đều nói rằng trước khi chết, ký ức sẽ giống như đèn kéo quân hiện lại trong đầu, mà ký ức của tôi lại bắt đầu với người yêu, nhưng lại làm chút chuyện hoang đường, sau đó nó một đi không trở lại.
Ký ức cuối cùng dừng lại ở giây phút bố mẹ tôi bị ném xuống biển, cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng mình đã sai, ngay từ đầu tôi đã sai, tôi không nên bỏ bố mẹ theo gã đàn ông bạc tình, càng không nên bỏ qua lời nói của bố mẹ. Chuyến đi lần này đã đi vào con đường một đi không trở lại, còn lôi bọn họ vào.
Tôi chìm vào trong bóng tối thật lâu, hàng triệu cảm xúc cứ dâng lên, như một người cô đơn ngồi chồm hổm trong bóng tối, chẳng biết đã qua bao lâu, mới cảm nhận được hơi thở khác, cũng nghe thấy những âm thanh khác. Tôi nâng lên mí mắt nặng trĩu, đôi mắt vô hồn, trong phút ốc tôi ngỡ như mình đang ở trên thiên như một như đường.
Nhưng khi tắm mặt của tôi dần dần khỏi phục, đó là trần nhà màu trắng, bên tay phải có trao một lo thuốc, thuốc nhỏ xuống từng giọt, chóp mũi còn lưu lại mùi thuốc khử trùng.
Tôi cố di chuyển mình, toàn thân nặng như chì, chỉ mới cố gắng hết sức một lần thôi là tôi đã chóng hết cả mặt.
Tôi thở hồn hồn hai tiếng, đau đầu không chịu nổi. Đột nhiên có tiếng mở cửa vang lên, có một người đàn ông mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508527/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.