Điểm này tôi có thể lý giải được, dù sao thì đi đến bước này cũng là do tôi tự gieo gió gặt bão.
Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng, lẽ nào tôi cứ như thế này mà đi xuống sao?
Lục Kinh Đình hôn lên trán tôi, thẩm thì nói: "Nhưng không sao đâu, rất nhanh sẽ tốt lên thôi, đợi đến khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Phong, tất cả đều sẽ kết thúc, cho nên em cố gắng nhẫn nhịn thêm chút nữa nhé?"
Tôi nghĩ là tôi có thể tin anh thêm một lần nữa, bởi vì tôi đã không còn đường lui rồi, cũng không thể lừa gạt trái tim mình thêm nữa.
Tôi gật đầu thật mạnh, sau đó hai người chúng tôi cũng chẳng nói thêm gì nhiều, Lục Kính Đình và tôi rời khỏi khách sạn, anh tự mình đưa tôi đến chỗ ông
Phong.
Lúc chúng tôi sắp đến nơi, Lục Kinh Đình đột nhiên dừng xe, nghiêm túc đặt tay lên hai má tôi, thấp giọng nói: “Đến chỗ Phong Sa rồi, nhất định đừng để cho ông ta nhìn ra được gì. Bất luận là dùng cách gì cho dù không còn đường lui cũng phải gọi điện thoại nói cho anh biết
Tôi nhẹ nhàng ừm một tiếng, chỉ cần có câu nói này của anh là đủ rồi.
Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, Lục Kính Định nói cho tôi nghe về tình hình gần đây của Phong Sa, sau khi bị người của anh bao vây, vì bảo vệ Phong Sa mà Phong Lạc Trung bị thương, bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện.
Vì vậy bây giờ anh đang đưa tôi đến bệnh viện đó, sau khi tôi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508522/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.