Cửa gỗ đó nặng nề đóng chặt, khí tức trang trọng sâm nghiêm ngặt truyền ra từ khe cửa nhỏ. khiến cho tôi hơi lưỡng lự, do dự không biết có nên gõ cửa hay không.
"Đã đến còn không gõ cửa hay sao?" Trong lúc tôi đang do dự không chú ý tới người phía sau, âm thanh Tần Thiên Khải đột nhiên vang lên ở phía sau, tôi sợ tới mức vội vàng quay đầu lại, đã thấy anh ta đứng ở phía sau tôi, bên cạnh còn có một đàn em toàn thân mặc đồ màu đen cầm ở cho anh ta.
"Anh Tân." Tôi vội vàng kêu lên, anh ta gật đầu bảo tôi đi vào với anh ta.
Anh ta đưa tôi đến chính sảnh, phân phóngười mang trà lên cho tôi, sau đó mời tôi ngôi xuống, hành vi giống như khuôn mặt ôn hòa của anh ta, mà người đàn ông này lại là đối tượng đau đầu nhất hiện tại của Lục Kính Đình.
Tôi ngồi trên ghế chạm khắc làm bằng gỗ hoa lê, cảm giác như ngồi trên một tấm thảm, động tác cũng rất cẩn thận. Người giúp việc mang trà đặt lên bàn nhỏ bên cạnh tôi, tôi cũng không dám cầm lên uống.
Tần Thiên Khải ngồi ở vị trí chủ nhà trước mặt tôi, cao hơn vị trí tôi ngôi một bậc thang. Anh ta vừa bình tĩnh uống trà, vừa dùng liếc mắt nhìn tôi: "Vừa mới từ chỗ này đi ra ngoài không được mấy ngày, cô Tân cũng không cần trở nên khách sáo như vậy."
Anh ta trêu ghẹo tôi, bảo người đặt bánh hoa quế trước mặt tôi, mùi hương nhàn nhạt thấm vào trong lòng người."Cô Tân, khi cô rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508506/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.