Tôi rất lâu không có trả lời lại, tính tình của Lộ khiết vốn đi cũng rất mềm yếu, thấy vẻ mặt của tôi không đúng lắm, vội vàng vảy tay “À, nếu như mà chị không muốn nói ra thì không cần nói đâu, thực ra em cũng..."
“Phải, trước đây là phải, bây giờ có lẽ là không phải. Tôi đã thừa nhận, sự thật đã bày ra trước mặt người khác này tôi cũng không cần phải giấu giếm nữa.
Lộ khiết ngạc nhiên mà trừng đôi mắt, miệng hơi mở ra, rất lâu chưa khép lại, khiến tôi gần như cho rằng nếu chính mình không thừa nhận cô ấy cũng sẽ tin tưởng lời tôi nói váy.Toi che miệng cười một tiếng nhẹ nhất, sở đầu của cô ấy, cảm giác giống như chăm sóc em gái nhà bên vậy "Chẳng qua việc này là bí mặt giữa chỉ và em, đừng nói với người khác đó, ngay cả mẹ của em cũng không nên nói
Là khiết gật đầu như giã tỏi, đỏ mặt mà che miệng lại, nhìn vẻ mặt đơn thuần của cô ấy, chắc hẳn cô ấy cũng sẽ không nghĩ đến nơi ghế gớm gi đầu.
Tôi không quả để ý, đưa cô ấy vào bệnh viện trả tiền thuốc men rồi, sau đó cô ấy dẫn tôi đi đến phòng bệnh, vốn là chuẩn bị đi vào để thăm mẹ của cô ấy, nhưng mà lúc ở cửa phòng thì tôi do dự rồi.
Gặp hay không gặp đều như nhau, nhưng mà trong lòng lại không muốn có liên quan với quá nhiều người, cục diện bây giờ của tôi chưa có chó dữ ổn định gì cả, người đang nhìn chămchúng tôi cũng nhiều, lỡ như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508499/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.