Lời nói của tôi khiến cô ta tức giận, cô ta không nói một lời nào. Một cái bạt tai mạnh mẽ dừng ở trên mặt tôi, trên má tôi cảm thấy nóng rát, không cần soi gương cũng biết đã sưng lên rồi.
Tôi che lại gương mặt nóng bừng, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô ta, trong nháy mắt kia có loại xúc động muốn đánh trả. Nhưng mà nghĩ đến Lục Kính Đình còn đang bàn chuyện làm ăn với người đàn ông của cô ta, nên tôi nhịn cục tức này xuống. Một mặt sợ phá hỏng chuyện làm ăn của Lục Kính Đình, mặt khác là có điều kiêng kị với người phụ nữ hung hãn này."Trừng cái gì mà trừng? Tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi nói vài câu cô không tốt với cậu ba Lục thì cô sẽ bị ném đi như một thứ rác rưởi mà thôi." Nói thật dễ nghe, còn muốn tới nơi này của tôi tìm lỗi, có lẽ là không đạt được gì tốt ở trước mặt Lục Kính Đình, nịnh bợ không được, nên trút giận hết lên trên người tôi.
Tuy rằng tôi chịu đựng không ra tay, nhưng mà trong lòng cảm thấy khó chịu vì bị ức hiếp, cho nên ngoài miệng tôi vẫn không buông tha người: "Ồ, phải không? Nếu một câu của cô có thể quyết định đuổi người ở bên cậu ba Lục đi, vì sao bây giờ không đi nói đi, còn phải tìm tôi làm gì cho phiền phức."
"Cô cho rằng cô là cái thứ gì? Vì cô mà làm phiền cậu ba Lục sao?"
Tôi không còn lời nào để nói, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508493/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.