Lục Kinh Đinh kêu người giúp việc vào dọn dẹp, xử lý những mảnh thủy tinh vỡ trên đất, nằm lấy tay tôi dẫn vào phòng ngủ.
Không ngờ trong phòng anh ta còn có hộp thuốc, nằm lấy tay tôi rửa sạch dưới vòi nước, sau khi xử lấy bằng cồn thì anh ta băng bỏ lại giúp tôi
“Não em bị heo găm rồi à? Lại nhặt mảnh thủy tinh như vậ
Lục Kính Đình bằng bỏ rất xấu, ngón tay bị băng xấu muốn chết, tôi muốn kéo ra, nhưng bị ánh mắt của anh ta ép lại.
Sau khi dọn dẹp quần áo đơn giản xong thìLục Kính Đình đưa tôi ra ngoài xem làm quen với nhà họ Lục, đây là nơi anh ta sống từ nhỏ đến lớn, tôi rất xem trọng chuyện đó.
Góc bên phải của tầng ba có một căn phòng dường như đã đóng bụi rất nhiều năm, cánh cửa gỗ chạm trổ hoa lệ duy nhất ở đây, dường như không giống với căn phòng khác, Lục Kính Đình chỉ nhìn lướt qua, không nói gì, liền đi qua.
Nhưng không biết tại sao trong lòng cứ bị mê hoặc, cứ cô ý nhớ ở đây.
Lục Kính Đình thấy tôi rất quan tâm, đột
nhiên quay đầu lại đứng trước mặt tôi, đập vào mắt tôi chính là đôi mắt đen, khiến tôi bị dọa
SỢ.
“Nhìn cái gì chuyên tâm vậy? nhìn anh
giống người khiến người khác không an tâm
sao?”Tôi đỏ mặt, nhìn sang chổ khác, biết rõ là anh ta đang trêu chọc, nhưng tôi cũng không bình tĩnh được, "Đâu có
“Đây chỉ là căn phòng để đồ linh tinh, không có gì để xem đầu. Đi ăn cơm thôi.”
Tuy nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508489/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.