"Cậu sao thế? Đừng khóc nữa, có chuyện gì thì từ từ rồi nói " "Tôi, tôi, nhà tôi xảy ra chuyện rồi." “Sao chứ?" Cô ấy cứ không ngừng khóc, tâm trạng đang kích động nói đứt quãng không ra cả câu, tôi cau mày ngất lời có ấy "Bây giờ cậu ở đâu, mình đến tìm cậu Tiêu Dao nói cho tôi địa chỉ, tôi lập tức đi qua đó.
Là một bệnh viện, nhưng không phải ở Thanh Hải, là ở Tô Giang, cô ấy là người Tô Giang.
Khi tôi đi đến đó đã là mất ba tiếng đồng hồ, trả tiền xong tôi muốn gọi một cú điện thoại, nhưng điện thoại còn hai phần trăm pin, chưa kịp gọi thì điện thoại đã sập nguồn.
Tôi không có cách nào, cũng không biết tên người nhà của Tiêu Dao, chỉ có thể tìm kiếm từng tầng một, khi tôi tìm đến tầng mười mấy thì nghe thấy tiếng khóc của Tiêu Dao.
Tôi giảm giày cao gót đi tìm theo tiếng khóc đỏ, thì mới phát hiện ra sắc mặt Tiêu Dao vô cùng khó coi, cô ấy không cả trang điểm đến đây, cô đứng trước cửa phòng bệnh, bên cạnh có một người đàn ông, tôi lại gần nhìn rõ mới nhận ra là Triệu Mạnh Hưng. “Cô ấy sao thế?
Tôi chỉ vào Tiêu Dao. “Mẹ cô ấy bị bệnh, tình trạng của bà ấy rất tệ, cô ấy từ sáng đến giờ cũng chưa ăn gì, nếu tiên, cô chăm sóc cô ấy một chút, tôi đi mua chút đồ ăn về." “Được, anh đi đi, ở đây cứ giao cho tôi."
Tôi đồng ý xong, Triệu Mạnh Hưng buông tay cô ấy ra, lập tức đi xuống tầng.
Đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508485/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.