Chương trước
Chương sau
Ông quản sự đó chắc là do Lục Kính Đình điều từ nơi khác đến, tôi cũng chưa gặp mặt ông ta lần nào, ông ta không biết tôi, tưởng tôi là người đi cùng với Tần Phúc, nên vội vã đến tạ lỗi với tôi. “Thưa quý cô, thành thật xin lỗi, do sơ suất của chúng tôi mà người khác xúc phạm đến cô, cô có sao không ạ? Tôi lắc đầu, định nói với ông ta là gọi Tân Gia Kiệt xuống đây, ai ngờ Tần Phúc mở lời trước. “Trên du thuyền có bác sĩ không?" “Không có." “Hộp y tế phải có chứ?" “Cái này chắc là có, tôi sẽ cho người đi tìm ngay
Ông quản sự nói xong liền quay người dặn dò cấp dưới đi tìm hộp y tế ngay. Tôi đau đến không đứng được, nhưng cũng không muốn
Tân Phúc dìu lấy tôi mãi, lúc định nhờ ông quân sự đỡ tôi một tay thì ông ta quay người, đi xử lý chuyện của Vương Thiết Kiến. "Không sao, tôi tự đi được. “Tìm chỗ nào ngồi xuống đi!"
Tôi vừa nói vừa vịn lên tưởng tự đi, Tân Phúc cũng buông tay thật, tôi vịn tường, nhẫn nhịn cơn đau khi dùng sức, từng bước từng bước đi qua bên chỗ ngồi. “Tân Ái Phương!?"
Giọng nói của Vương Thiết Kiên bằng vang lên.
Tôi quay đầu mới phát hiện anh ta đang trừng mắt nhìn tôi, do dự một hồi, chỉ thắng tôi hét lớn: “Tân Ái Phương, em là Tân Ái Phương đúng không? Anh là Vương Thiết Kiên, anh là anh họ của em đây!"
Giọng nói anh ta rất to, ông quân sự nghe anh ta nói thế bằng ngần người, bao gồm những người khác trong sảnh đều vì tiếng hết của anh ta mà dồn hết ảnh mặt lên người tôi, có quan sát, có chế giêu, có khinh thường. “Thưa quỷ cô, xin hỏi cô có quen biết với anh ta sao?"
Quản sự thấy tôi không phản ứng, liên xác nhận ngay. Tôi nhìn anh ta rồi đáp: “Không quen “Nhận bừa thân thích gì hả?" Quản sự nghe xong quay đầu đá cho anh ta một cú
Cú đá đó không hề nhẹ, Vương Thiết Kiên đau đớn hú lên một tiếng, anh ta quay đầu nhìn tôi: “Không thể nào, em là Tân Ái Phương, anh không thể nhìn nhầm được. Chắc chắn là em!”
Anh ta vừa hét vừa nhân lúc những người kia không chú ý, vùng vây thoát ra liền chạy đến ôm lấy một chân của tôi: "Em họ, là anh nè em họ ơi, em không nhớ anh sao? Tuy sau này nhà anh dọn vào trong thành phố, nhưng từ bé chúng ta lớn lên cùng nhau anh không thể nhận làm được, em họ, em không thể thấy chết mà không cứu được."
Càng lúc càng nhiều người dừng lại nhìn chúng tôi, tôi chau mày, định nhấc chân ra nhưng anh ta ôm quá chặt. "Xin lỗi! Thưa quý cô, chúng tôi lập tức kéo người đi ngay!"
Sắc mặt ông quản sự hâm đen như mực, hộ hoàn người đến kéo anh ta ra.
Anh ta như con bạch tuộc vậy bám chặt lấy tôi. “Buông tay!"
Người khác không biết chuyện gì xảy ra nên cứ nhìn chăm chăm vào chúng tôi, tôi quay đầu nhìn thấy Tần Phúc đứng khoanh tay trước ngực, vẻ mặt thú vị, lúc ông quản sự chuẩn bị hành động thì anh ta thản nhiên cất giọng. “Anh ta không có nhận nhầm người, cô ấy đích thực tên là Tân Ái Phương
Tôi bỗng chốc trầm mặt ngay, nghiến răng gọi họ tên anh ta: “Tân Phúc! “Anh em với nhau có hiểu lầm gì thì có thể từ từ nói rõ ràng với nhau, giả vờ không quen biết thì lạnh nhạt quá!” Anh ta nhún vai, ra vẻ nghiêm túc nói nhưng tôi lại thấy trong anh ta đây sự giễu cợt một cách rõ ràng.
Ông quân sự dặn dò thuộc hạ thu dọn đồng xu dưới sàn, đưa đến tận tay cho ông chủ đã bài, rồi được Phúc gọi ra ngoài, tôi và Vương Thiết Kiên co hết vài phút, anh ta bám riết lấy tôi giống như tìm thấy phao cứu mạng, miệng không ngừng như niệm kinh.
Tôi hết cách, lạnh lùng nói với anh ta: “Anh không buông tay nữa thì tôi sẽ gọi người đến đó.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt có tia sáng lấp “Những đồng xu đó đều do anh lấy cấp giấy tờ nhà và chìa khóa xe công ty đi cầm mới đổi được, nếu để ba mẹ anh biết được anh thua hết căn nhà thì họ nhất định sẽ tức chết mất, em họ ơi! Hãy giúp anh, em giúp anh đi! “Buông tay ra trước, nếu không, bàn
Tôi răng nói, anh ta mới chịu buông tay, nhìn thấy thần sắc giễu cợt của Phúc, tôi trừng mắt nhìn anh ta, cho người chuẩn bị một phòng riêng trong khu nghỉ ngơi, tôi đưa Vương Thiết Kiên đến đó, nhưng không ngờ vừa bước vào trong phòng mới phát hiện Tân Phúc cũng đi vào theo, trên tay còn cầm theo hộp y tế. “Anh Tân không thấy tôi có việc riêng cần giải quyết hay sao? Phiền anh ra ngoài Tôi lạnh nhạt đuổi người. Ai biết được anh ta chẳng những không đi, còn bước đến gần tôi, hộp y tế đặt bên cạnh tay tôi, anh ta mở ra, động tác thành thục lấy gạt và một vài thứ khác từ trong hộp ra. Lấy xong ngồi xổm xuống, anh ta đưa tay kéo chân Tôi giật mình hét lên: làm gì vậy?” “Cô tự cảm nhận xem chân cô có thể tự cử động nữa hay không?" “Chỉ là trật chân thôi mà."
Anh ta nhưởng "Cô chắc không? Vậy cô thử cử động xem, xem có nhỏi đau không?"
Tôi hoài nghi nhìn anh ta, nghe lời cử động thử, đau đến mức tôi hít một hơi lạnh dài.
Anh ta nằm lấy cổ chân tôi, cảm giác buốt lạnh chạm vào da thịt, tôi vô thức định rút ra, thì giọng nói cảnh cáo của anh vang bên tai: “Không muốn cuối đời còn lại bị tật thì đừng nhúc nhích"
Tôi lặng người, để mặc anh ta lấy thuốc sát khuẩn, băng gạt ra xử lý vết thương cho tôi. Động tác xử lý của anh ta rất thuần thục, nhất là phần bằng bỏ, ngay cả thắt nút cũng đặc biệt giống thủ thuật trong bệnh viện vậy.
Tôi nhìn chăm chăm vào động tác của anh ta, ngẩn người cả buổi không thốt nên lời, cho đến khi anh dừng tay, buông tôi ra, dặn dò: "Đây chỉ là bôi thuốc băng bỏ đơn giản thôi, sau khi trở về vẫn cần đến bệnh viện chụp phim kiểm tra, vết thương đừng chạm nước" “Anh? “Anh từng là bác sĩ? “Giống không?” Anh nhún vai, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói. Tôi lặc đầu ngay: "Không giống “Anh Tần từng là bác sĩ, điều này nói ra với ai thì họ cũng cảm thấy kỳ lạ, cũng không tin." Tôi chế giễu nói, tuy khí chất trên người anh ta quả thực không giống với Lục Kinh Đình và Chu Phong, bọn họ là những người suốt ngày chìm trong mưa bom bão đạn nên khó tránh toàn thân có sát khí, thêm nữa động tác của anh ta thực sự rất thuần thục, nhưng tôi vẫn không tài nào tin được. “Có tâm tư quan tâm điều này chỉ bằng quan tâm đến việc làm thế nào để giúp đỡ anh họ có trước đi." Tần Phúc không trả lời tôi, đóng nắp một cái bụp, đặt hộp y tế sang một bên, nhìn sang Vương Thiết Kiên đứng bên cạnh, anh ta nhếch miệng dùng lời nói dẫn dắt lên người anh ta, cố ý nhấn mạnh từng từ.
Anh ta cố ý! Tôi trừng to đôi mắt, căn rằng: “Anh... nhớ là còn nợ tôi một bữa cơm, xem như trả nợ lần trước và tiền thuốc men lần Anh ta lời tôi, đuôi mắt tỏ ý cười, để lại câu nói này không đáp rồi đi ra ngoài.
Tôi nhìn theo bóng lưng của Phúc, nghĩ đến nụ cười đọng lại trên khuôn mặt anh ta, trong lòng chốc có cảm giác gì đó khó nói. "Em
Sau khi Phúc ra ngoài, trong phòng chốc yên lặng hắn, Vương Thiết Kiên nhìn tôi ậm ở
Tôi nhìn anh ta, hỏi một câu: "Anh muốn tôi phải giúp như thế nào?” “Anh... em họ cũng biết đó, tính mẹ anh tuy ác nhưng tâm không xấu, lúc đấy cũng không phải mẹ anh không chịu mượn tiền cho nhà nói tiếp nữa thì giả tạo Tôi ngắt lời anh ta. “Anh cũng thấy rồi đó, tôi chỉ là bạn đi cùng người khác, năng lực có hạn, gọi anh một tiếng anh họ, có thể giúp được tôi sẽ giúp, giúp không được thì tôi cũng đành "Em... em đi cùng ai đến đây vậy?”
Tôi chau mày: “Một ông chủ nhỏ đã kết hôn, chỉ là quan hệ bạn bè"
Anh ta nói: “Đàn ông đã kết hôn còn dẫn em đến đây chơi, chắc chắn không có ý tốt gì, người như thế thì em phải mồi chải anh ta một vố lớn mới được." Tôi thấy buồn cười khi nhìn bộ dạng dạy dỗ tôi của anh "Vậy anh có ý tốt gì với tôi?” “Em... sao em lại nói thế chứ? Em họ, em cũng biết nhà ngoại anh có tiền, nhưng căn nhà này không thể để ba mẹ anh biết được do cá cược mà thua mất, trước đó mẹ anh dành dụm tiền để cho anh làm ăn, anh nhằm được một dự án rồi, dự án đó mà đầu tư thì chắc chắn sẽ có lời, nhưng tiền vốn vẫn thiếu hụt một chút, vì thế anh mới định mang tiền đi liều một
Tôi lườm anh "Kết quả thì sao?” "Kết quả." Anh ta cúi đầu. “Kết quả là thua trắng hết tiền, không từ bỏ, rồi lấy cấp giấy tờ nhà ra cược, đúng không?"
Tôi giúp anh ta nói hết câu, những năm lăn lộn ngoài xã hội, tôi thấy rất nhiều người như thế rồi, có thể ngay từ đầu không phải họ muốn như thế.
Đều do một số người hợp lại cờ bạc cho họ xem, một ngày thắng vài triệu rồi vài trăm triệu, dần dần nếm được vị ngọt, con người vốn có lòng tham, có thể thắng vài trăm triệu thì lại muốn thắng thêm vài tỷ, vài chục tỷ, chờ đến lúc càng chơi càng lớn thì một phát nuốt chứng ngay.
Những người vừa thua một phát này tin rằng chắc do vận may, khó mà tránh khỏi có lúc thua, vẫn muốn gỡ lại, nhưng chắc chắn họ không ngờ đến, mãi mãi không thể nào gỡ lại vốn được, bị bọn người đó bám vào giống như một con đĩa vậy, không hút cạn mẫu người thì không thể nào buông tha được.
Vì thế người đời hay nói mười cược chín thua, không phải là không có đạo lý Cho dù là tay chơi gian lận chuyên nghiệp cũng không dám đảm bảo bản thân họ không gặp người cao tay hơn, càng khỏi nhắc đến những người không có mánh khỏe gì.
Anh ta bị tôi chặn họng nên cạn lời, chỉ biết nói: "Em họ, em giúp anh được không? Em xem trang phục hiện tại em mặc trên người, nhìn thế nào cũng không giống người thiếu tiền, anh viết cho em giấy nợ, chờ đến lúc có tiền rồi, nhất định anh sẽ trả lại em gấp đôi được không?"
Tôi nghe ra ý của anh ta, hỏi: "Anh còn muốn tiếp tục ư?” “Vận may con người mà, không thể nào cứ tốt mãi, cũng không thể nào xui mãi, trước đây khi may mắn anh thắng được hơn một tỷ, gần đây có vẻ xui, nhưng chắc cũng đến hạn rồi, em thấy đúng không? Anh thăm dò trước rồi, có thể lên du thuyền này toàn là những người giàu, nếu may mắn gặp được con mồi béo bở, một lúc thăng được vài trăm tỷ cũng không chừng."
Anh ta dường như bị ma nhập rồi, nói một hơi dài mong thuyết phục tôi.
Tôi trầm mặc nhìn bộ dạng anh ta, phút chốc khiến tôi nghĩ đến Từ Hoàng, ban đầu Từ Hoảng cũng như thể mượn đến hết tiên, ngay cả tôi còn bản đi. “Anh muốn mượn bao nhiêu ?”
Anh đưa tay giơ ra một ngón. "Ba tỷ 2 “Không, không phải "Ba chục tỷ?" Tôi nâng cao tông giọng, đúng là được voi đòi tiên, cũng không sợ bị cần đứt lưỡi, anh ta phút chốc lại giống con bạch tuộc bám lấy tôi "Em họ, em họ, em tin anh, anh nhất định sẽ thắng, nhất đình sẽ trả lại tiền cho em" “Không có, cho dù tôi muốn mượn cũng không có nhiều tiền như vậy. "Em không có, nhưng người đàn ông đi cùng em chắc chắn có, em họ, đừng nghĩ rằng anh không nhìn ra, người đàn ông khi nãy băng bó cho em, chắc chắn anh ta có ý với em, nhìn trang phục của anh ta là nhìn ra ngay là người giàu, đúng không?"
Tôi chau mày, định ngắt lời anh ta thì đột nhiên cửa được mở ra, tôi ngẩng đầu thấy Lục Kinh Đình và Kiều Lam đứng bên ngoài, sắc mặt Lục Kính Đình trầm mặc nhìn tôi. "Sao hai người lại đến đây?” Tôi có chút ngạc nhiên nhưng tỏ vẻ tự nhiên lại ngay sau đó. “Cô Tân, đây là 2
Lục Kính Đình không nói gì, đôi mắt Kiều Lam cười, nhìn về phía Vương Thiết Kiên, và nói: "Anh Đình nói không thấy cô một thời gian dài nên cố tình xuống đây tìm cô, cô Tân, người này là g “Tôi là anh họ của Tân Ái Phương. Vương Thiết Kiên giành trả lời, đôi mất liên tục lảo đảo nhìn Lục Kính Đình và Kiều Lam, tôi đột nhiên nghĩ đến Tân Phúc có phải cố ý trả thù vì tôi hại anh ta trúng độc cồn, nên cố tình gây thêm phiền phức này cho tôi.
HỒ anh họ.
Kiểu Lam tỏ vẻ ngầm nghĩ gật đầu, Lục Kính Đình từ đầu đến cuối đều im lặng, ánh mắt nhìn tôi một lượt, đọng lại trên chân quần đây bằng gạt, hỏi: “Chân bị sao vậy?" "Vừa nãy bị trật "Tân Phúc băng bỏ sao?"
Lục Kinh Đình nói thản nhiên nhưng vẫn nghe ra được vị chua trong lời nói ấy, nghĩ đến lời nói khi nãy của Vương Thiết Kiến, tôi phút chốc hiểu ra ngay nguyên nhân lạnh nhạt từ anh, có thể lúc Vương Thiết Kiên nói những lời ấy thì anh và Kiều Lam đã đứng ngoài cửa rồi. "Um."
Người đông thì nhiều chuyện, vừa nãy Tân Phúc dìu tôi có bao nhiêu cặp mắt trông thấy, chỉ bằng che giấu, thì tôi thắng thần thừa nhận sẽ hay hơn.
Vừa dứt lời, Lục Kinh Đình đã đi đến trước mặt tôi.
Suung nó của các bạn là động lực sáng tác của tác giả
Comment(102)
Chàng rể của tổng tài
Ai nhìn vào cũng nghĩ Tran Hoàng Th
Tất cả các bình luận
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.