"Anh điên rồi!"
Cầm sổ hộ khẩu rồi cùng xuống tầng với Lục Kinh Đình, tôi đẩy anh ra. "Điên ở đầu cơ?"
Tôi không dám quá lớn tiếng, sợ sẽ làm cho bố mẹ tôi đi ra, đợi đến lúc lên xe, tôi mới đoạt lại sổ hộ khẩu từ trong tay anh, nhìn anh chăm chăm: "Lục Kinh Đình! Em có thể hi sinh thanh xuân của em, tuổi tác đẹp nhất em cũng ở trên người anh, cũng có thể không bước vào hôn nhân với anh, nhưng em không muốn nhất chính là để cho bố mẹ em phải lo lắng, anh hiểu không? Hiểu không?" "Đi cùng với anh vì sao lại phải lo lắng?"
Tôi nhìn chăm chăm vào dáng vẻ này của anh, đột nhiên muốn cười, giống như là trước khi xuống xe tôi vẫn không đợi được một đáp của anh làm cho tôi cảm thấy xúc động, vẫn là anh mở miệng với bố mẹ tôi muốn sổ hộ khẩu, chuyện này buồn cười đến mức nào. "Anh cần kế thừa di sản mới cùng em lĩnh chứng kết hôn không phải sao? Nếu như có một ngày, anh gặp được người phụ nữ làm cho anh động tâm thì sao? Hoặc là khi cảnh của anh cứng cáp rồi có thể đối nghịch với ông cụ Lục, có thể cùng với người phụ nữ anh yêu mến ở cùng một chỗ, khi đó sẽ còn cần em nữa sao?"
Mãi cho đến khi sắc mặt của Lục Kính Đình trầm xuống, tôi mới bất tri bất giác kịp thời phản ứng, những lời này liên quan tới Kiều Lam thế mà lại không hề nghĩ ngợi liền thất ra, tôi sững sở, há hốc mồm, lúc này nghĩ xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508477/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.