Chỉ cảm thấy một đôi môi ấm nóng phủ lên môi mình, thờ vào miệng tôi.
Tôi gần như ý thức, không nhận biết được anh ta là ai, chỉ có thể giống như người không tìm được ốc đảo giữa xa mạc, gần như sắp chết khát bám vào cây xương rồng, không ngừng rút hơi từ miệng anh ta.
Nước sông rất lạnh, vòng tay của anh ta ấm lạ kỷ, tôi quên mất mình đã đi lên bằng cách nào, dù cho ý thức mơ hồ trước khi hôn mê tôi chỉ nghe ở bên tại có một giọng đàn ông cực kì trầm ấm cố gắng gọi tên tôi dịu dàng.
Trong đầu là một mớ hỗn đỗn, đó là tiếng của Chủ Phong! Đến khi tôi nhận ra thì sức lực đã không theo kịp, không kịp mở mắt để xác nhận, ý thức đã chìm vào bóng tối,
Lần tiếp theo tỉnh dậy là ở bệnh viện, ở bên tai vớ cũng im ắng, mở mắt ra liền thấy trần nhà trắng xoá đầu tiên, ở ngoài cửa có tiếng “kết”, tôi nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh đó thì thấy Chu Phong đang mặc một chiếc áo len màu cà phê, tay áo được được xăn lên một nửa đến khuỷu tay, để lộ ra những đường nét tinh xảo trên cánh tay, xách theo một cái túi từ bên ngoài bước vào.
Tôi cử động tay, chống tay muốn ngồi dậy, anh ta giữ tôi lại: "Đang truyền dịch, đừng nhúc nhích."
Tôi ngơ ngác, nhìn theo hưởng cánh tay mới phát hiện trên tay phải văn còn cầm một cây kim, tôi mở miệng, bởi vì lâu rồi không nói chuyện, giọng nói có chút khàn khàn: "Em bị thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508471/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.