Chương trước
Chương sau
Tần Phúc cười, cánh tay chặn trước mặt Lục Kính Đình nhìn anh: "Tôi với ông chủ Tiết từ trước tới nay là nước sông không phạm nước giếng, nếu cậu Ba không quyết tâm thì tôi cũng không có ý kiến gì, chỉ là sợ khiến cho ông chủ Tiết không vui."
Anh ta nhưởng mày nói, thế nhưng mi mắt đang che đi sự ác ý trong mắt anh ta, trong lòng tôi chợt nghĩ người này đang muốn liều mạng với Lục Kính Đình, chỉ là Kính Đình ngoài sáng còn anh ta thì trong tối.
Lục Kính Đình ngừng lại, bốn mắt nhìn nhau mười mấy giây, lúc tôi cảm thấy giây tiếp theo bọn họ sẽ xông vào đánh nhau thì Kính Đình bỗng nở nụ cười vô vai Tần Phúc: "Đã thế thì tôi không làm phiền anh nữa, anh và khách quý của anh cử từ từ thường trà đi."
Nói xong anh nằm lấy vai tôi rời đi, Vừa ra cửa phòng tôi nghe thấy Tần Phúc nói:
Tiến khách." "Không cần Lục Kinh Đình xua tay nói ra hai chữ rồi dắt tôi xuống tăng.
Ra khỏi phòng trà, tôi hơi chần chừ không biết nên làm sao, anh như nhìn thấu tôi vậy, nắm chặt tay tôi để tôi yên tâm, nói mấy hôm nay chắc chắn sẽ tìm được người.
Tôi gật đầu, không lo lắng làm sao được, chuyện này xảy ra trên người người đó thì cũng sẽ lo lắng không yên, hơn nữa Tân Gia Kiệt đã mất tích nhiều ngày rồi, nếu cậu ta có chuyện không may tôi không biết nên nói với bố mẹ như nào.
Dân quê trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, không có con trai đối với bọn họ thi thả chết còn hơn.
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại vang lên, tôi nhìn một cái, đúng là sợ gì gặp đó, bố mẹ đang gọi cho tôi.
Lúc này không thích hợp để nghe, tôi muốn tối về mới gọi lại cho họ nên cúp máy.
Lục Kính Đình cũng không hỏi ai gọi tới kéo tôi lên xe ngồi. anh cũng không đưa tôi về mà vòng quanh mấy vòng rồi dừng xe ở góc tối mang tôi tới một nhà hàng đối diện phòng trà kia. "Tới đây làm gì vậy?" Tôi không lòng dạ nào ăn cơm, trong lòng chỉ lo lắng cho Tân Gia Kiệt. "Chở một chút sẽ biết." Lục Kinh Đình không trả lời vấn đề của tôi dặt tôi lên tầng hai,
Chúng tôi đặt phòng ngồi cạnh cửa số sát đất, vị trị vừa đủ để nhìn thấy phòng trà phía đối diện, Lục Kính Đình gọi điện thoại để cho thuộc hạ ngồi ở dưới.
Tôi hiểu ý anh rồi, người phía sau bình phong kia trừ khi vĩnh viên không đi ra nếu không chắc chắn sẽ bi thay.
Tình hình bây giờ cũng chỉ có thể há miệng chở sung.
Nửa tiếng sau, Hắc Vũ gọi điện thoại tới nói có động tĩnh. "Cậu cùng với Nghĩa chia hai đường nhìn chăm chẳm cửa cho tôi, một khi anh ra ngoài ngay lập tức đuổi theo." Lục Kinh Đình cúp máy nhìn ra ngoài cửa "Anh ấy sắp rời đi?" Tôi nóng lòng hỏi.
Lục Kinh Đình không trả lời, giơ tay làm từ thể im lặng với tôi, tỏ ý tôi đừng nói gì hết.
Tôi gật đầu, theo anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không ngoài dự đoán, chưa tới vài phút sau ngoài cửa đã có động tĩnh.
Chỉ là trận quá lớn, người chưa thấy mà đã có bằn năm chiếc xe đơn chặn cả con đường, ngay sau đó, cửa bị mở ra, một nhóm vệ sĩ áo đen xông lên mở đường, vốn đi con đường trống trải lại trở thành một con ngõ cụt.
Máy phút sau mới có một người từ cửa đi ra, thần thái cực kỳ, có hai người đi trước mở đường, phía sau lại có hai vệ sĩ đi theo. Mặc dù bọn họ đều mặc âu phục giày da nhưng mà thân hình và tư thế kia ai cũng có thể đoán được đây là người luyện võ.
Người đi ở giữa đeo kính mắt, áo sơ mi cổ cao thẳng đứng, hơn nửa gương mặt bị che khuất, thêm khoảng cách quá xa không thể xác định là Chu Phong hay không. Chỉ là dáng người giống hệt kể cả động tác rút tay trong túi ra xua khỏi, giống hệt thói quen của Chu Phong.
Mắt tôi theo dõi anh ấy không bỏ sót một cử chỉ nào cho tới khi anh ấy lên xe và đi mất tôi mới thôi không nhìn nữa, tôi hy vọng người đó là Chu Phong nhưng một chút hy vọng trong lòng lại mong không phải là anh ấy...
Tôi chìm đắm trong đủ loại cảm xúc, trong lòng cảm thấy thật căng thẳng, Hắc Vũ gọi điện thoại tới kéo suy nghĩ của tôi trở về, nơi này là địa bàn của Tân Phúc, cộng thêm việc Chu Phong phô trương quá lớn không thể ra tay được, nên làm như nào. "Đi theo" Lục Kinh Đình híp mắt nhìn lưới qua phía dưới nói xong thì ngay lập tức kéo tôi đi xuống tăng.
Sau khi lên xe, Lục Kính Đình lại gọi điện thoại cho Hắc Vũ để anh ta với Nghĩa chia hai hưởng bám sát không được làm mất dấu.
Giao việc xong, bên phía Chu Thần bắt đầu lặn bánh, vì để che giấu người của Lục Kính Đình chờ họ đi một vài phút rồi mới bắt đầu bám theo.
Dọc đường đi Lục Kinh Đinh lái xe rất nhanh, tôi nhờ xe của Chu Phong là xe thứ hai đếm ngược từ dưới lên, đi được nửa thì những chiếc xe kia hình như phát hiện chúng tôi đang theo dõi bọn họ vậy, bắt đầu tăng tốc đổi vị trí.
Khoảng cách quá xa, trời còn tối nữa nên tôi cũng không thấy rõ biển số xe, tôi chỉ có thể cố gắng nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Chu Phong. Lúc đầu thì còn nhớ được chiếc xe đó ở trên, nhưng sau đó thì họ liên tục đổi đi đổi lại vị trí làm tôi choáng váng không nhìn nổi, cuối cùng thì không biết chiếc nào là của anh ấy nữa.
Lục Kính Đình bám chặt suốt đường đi, đoàn xe trước mặt mặc kệ đèn xanh hay đèn đỏ cứ thế mà vượt qua, đúng lúc một chiếc container văn uyên đường dài đi ngang qua, chúng tôi bắt buộc phải dừng xe lại.
Chiếc xe to lớn đi qua chỉ mất vài giây thế nhưng sau khi xe đi qua thì chúng tôi không còn thấy đoàn xe nữa. Chúng cử như là bốc hơi vậy, dù Lực Kính Đình có phóng thật nhanh để tìm kiếm thì cũng không thấy bỏng chiếc xe nào. anh vừa định gọi điện hỏi tình hình của Hắc Vũ và Nghĩa thì bọn họ đồng thời gọi cho anh nói rằng bị xe chặn lại, lúc đuổi theo cũng bị hai chiếc như thể che mắt, người đã biến mất rồi.
Lục Kính Đình nặng mặt, tôi ngừng thở không dám nói câu nào. Bỗng xe phanh gấp, không phải tôi đang thắt dây an toàn thì lúc này mặt tôi đang hôn lên kính chắn gió phía trước rồi.
Tôi chưa kịp hoàn hồn thì anh thẳng tay ném điện thoại lên kính chắn gió phía trước: "Lũ ăn hại đái khai Người trước mắt mà cũng để chạy được!"
Nhìn thấy Lục Kính Đình sắp đập cả tay lái, tôi vội vàng ngăn tay anh lại: "Đừng làm vậy!"
Có lẽ do sức lực của tôi cũng không quá khỏe để ngắn Lục Kinh Đình lại vì dù tôi đã cố gắng giữ lại thì tay anh vẫn đập lên tay lái. Tôi nhà nhẹ nói với anh người ta chuẩn bị tốt rồi mới tới, nếu chúng tôi theo dõi được anh ấy quả tốt thì anh ấy cũng không đứng ở vị trí ngày hôm nay. Lúc này, Lục Kính Đình mới hòa hoãn lai.
Yên lặng vài giây anh mở miệng nói: "Điện thoại" Tôi giật mình, vội vàng lấy điện thoại của mình đưa cho anh. anh tiện tay ấn một dãy số: "Tra cho tôi, dọc con đường này nhìn kỹ rồi xem cho rõ, dù phải đào lòng đất lên để tra cũng phải tìm thấy người "
Nói xong anh ném điện thoại cho tôi, chân đạp ga phóng xe chạy ra ngoài. Trở về khách sạn, Lục Kính Đình để tôi về phòng trước còn anh đi ra ngoài. anh đang bực bội lắm, tôi cũng không dám nói gì chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu đi lên tầng trên.
Vào phòng tôi lấy điện thoại di động ra mới phát hiện có sáu cuộc gọi nhỡ, toàn bộ là mẹ tôi gọi tới.
Trong lòng tôi giật thót, vừa nãy liên tiếp nhiều chuyện xảy ra nên tôi không nghĩ rằng mình sẽ trễ thời gian nhiều tới thế, với vàng gọi lại. m thanh nhạc chờ vang lên có hai tiếng thì bên kia đã bắt máy. "Ái Phương, con đi đâu thế? Sao gọi mãi mà không chịu nghe" Điện thoại vừa kết nối thì tôi đã nghe thấy âm thanh vôi và từ bên kia truyền tới.
Tim tôi đập chậm lại, cảm thấy mẹ tôi chắc hẳn đã phát hiện ra Tân Gia Kiệt có chuyện nên mới vội vàng gọi cho tôi như thế này, tôi bình tĩnh nói với bà: "Con vừa nãy đang làm việc, để máy trong phòng nên không nghe thấy." "Mấy giờ rồi mà còn bận bịu công việc như thế, không thì đừng làm nữa, con gái thì không cần phải quá giỏi đầu, có thể tự nuôi mình là được rồi." m thanh của mẹ tôi có cảm giác hơi nóng vội.
Tôi lúc này mới nhìn đồng hồ, đã muộn rồi, chưa chờ tôi trả lời âm thanh bên kia đã nức nở vang lên: "ÁI Phương, Gia Kiệt có chuyện gì rồi, thắng bé mấy ngày nay đã không về nhà rồi, mẹ với bố còn nghĩ là do nó làm việc bên ngoài, nhưng mà hai ngày nay phát hiện điện thoại của nó cũng tắt mất luôn, không liên lạc được. Giờ làm thế nào đây, thắng bé bên ngoài sẽ không có chuyện gì chứ? Con có thể liên lạc với nó không?"
Mẹ tôi vừa nói vừa gáo khóc, trong lòng tôi loạn hết cả lên, một lần Tân Gia Kiệt mất tích giờ bọn họ vừa gặp phải chuyện giống thế thì chắc chắn sẽ liên tưởng tới chuyện đó. Tôi không dám để cho bọn họ biết tình hình đành tìm một cái cơ "Thắng bé gần đây đang theo cấp trên đi đâu đó, có thể là sang tinh khác cho nên số điện thoại chưa thể dùng được, mẹ đừng lo "Thật không? Đi công tác sao lại không thể dùng?" Mẹ tôi chần chừ rồi lại đỡ hơn, vẫn hơi nghi ngờ mà hỏi, tôi phải nói chuyện rất lâu để cho bà an tâm mới tắt máy.
Ném điện thoại đi tôi thở dài vào trong phòng tắm tắm rồi lên giường ngủ say. Định chơi điện thoại một lúc rồi mới ngủ, thế mà vừa đặt đầu xuống gối tôi không mở nổi mắt nữa mà mơ màng ngủ mất.
Hôm sau tình lại thấy trời còn mờ mờ, cũng không biết là trời mưa hay là sương mù nữa.
Lục Kinh Đinh bất kể là thế nào cũng không cho cãi mà đè lên tôi, nhưng mà anh vừa chuẩn bị cởi quần áo tôi thì chuông điện thoại vang lên như đòi mạng vậy.
Anh nhìn số điện thoại bằng trở nên nghiêm túc, từ trên người tôi bật dậy, ngồi ở mép giường mà nghe máy. "Thế nào rồi?" Lục Kính Đình hỏi. "Nội ứng bên Tần Phúc đã báo lại là tối qua Tần Phúc bàn chuyện hợp tác cùng với Chu Phong, địa điểm giao hàng là bến tàu Nam Loan, tảm tối ngày kha sẽ bắt đầu giao hàng." Hắc và cố ý nhỏ giọng nói qua điện thoại. "Ừ" Lục Kính Đình nặng nề đáp: "Gặp nhau tại tăng hai của quán cà phê phía nam cảng"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.