Gã béo nhặt sổ kế toán trên bàn lên lật qua lật lại rồi vẻ mặt cũng lập tức thay đổi: "Đây không phải là một cuộc làm ăn lỗ vốn sao? Lẽ nào đây là anh ta cố ý chèn ép thị trường? Đợi thật lâu đến khi chiếm đoạt được rồi thì một mình làm bá chủ?" Tôi hơi tò mò, rốt cuộc là quyền sổ kế toán này đã ghi chép lại chuyện gì, cho nên đi tới cầm lên xem, sau đó trong lòng lập tức cảm thấy rét lạnh. Người đó rõ ràng là cố ý! Mặc dù tôi biết còn có giá của gái làng chơi và giá của gái tiếp rượu, thế nhưng chỉ tính riêng hai thứ này thì giá tiền ở chỗ bọn họ mới chỉ bằng một nửa giả ở những câu lạc bộ khác. Giá rẻ như vậy, hẳn không phải là sự chênh lệch về chất lượng. "Hừ! Một mình làm bá chủ ư? Chỉ e không còn mạng mà hưởng thôi!" Lục Kính Đình lạnh lùng hừ một tiếng, ngón tay gõ nhịp nhàng theo tiết tấu trên mặt bàn. Anh thực sự nổi giận rồi. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sát khí dày đặc trong đôi mắt anh, hết như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người khác. "Chuyện này sớm muộn gì cũng phải xử lý, anh ta muốn nuốt toàn bộ Chu Hải thì sớm muộn gì chúng ta và anh ta cũng trở mặt với nhau thôi." Ông Lâm tựa trên ghế, ánh mắt u ám, trên mặt ẩn chứa vẻ hờ hững. "Mọi người đi về trước đi. Đây không phải chuyện có thể ngày một ngày hai giải quyết được." Lục Kính Đình lên tiếng, những người khác cũng không dám phản bác, nên từng người một thu dọn đồ đạc rồi lục tục rời đi. Tôi ngồi xem một bên, đến tận khi ông Lâm cũng rời đi, bấy giờ Lục Kính Đình mới quay đầu lại, khẽ hỏi tôi: "Em sơ sao?" "So?" "Tôi sợ cái gì?" "Em nói xem?" Lục Kính Đình ôm tôi vào lòng, cầm gối lên bà vai tôi, đùa nghịch tóc tôi, "Có gì đáng để sở sao? Không phải còn có anh hay sao?" Tôi cuộn người lại trong lòng anh, tham lam hưởng thụ nhiệt độ trong lồng ngực anh. Vào lúc này, nghĩ lại một chút thì hình như mỗi lần tôi gặp nguy hiểm, đều là anh xuất hiện để cứu tôi. Nếu không phải có anh giúp đỡ thì bây giờ có lẽ tôi cũng không thể ở nơi này an nhàn hưởng thủ mọi thứ được. "Ái Phương, hôm nay em đi nghỉ sớm đi. Anh còn phải ra ngoài một chuyến " "Ừ, được!" Tôi vừa nói xong thì Lục Kính Đình đã buông tôi ra rồi đứng dậy đi ra khỏi cửa. Tôi trở về phòng, cảm thấy hơi buồn chán, bèn gọi điện thoại cho chị Tường Thanh. "Chị Tường Thanh, dạo này chỉ thế nào rồi? Chuyện lần trước không ảnh hưởng gì chứ?" "Chị vẫn bình thường. Chuyện lần trước nhà chị suýt nữa đã nghi ngờ rồi đấy. Chuyện đó chấn động quá lớn nên rất nhiều nơi đều bị ảnh hưởng." Chị Tưởng Thanh dừng lại một chút rồi oán trách: "Máy bà vợ cả vì chuyện này mà bị tổng cổ hết rồi, nhưng lại được lợi cho mấy cô tiểu tam kia, gần đây mấy cô đó ở trước mặt chị giương oai ngang ngược lám!" Tôi không ngờ chuyện đó lại bị làm lớn đến như vậy, càng không ngờ tới ngày đó những người bị bắt ở đó có rất nhiều người là vợ của lãnh đạo, "Em thì sao? Cái người họ Lục đó chắc đối với em cũng tốt chứ?" "Tốt a, chỉ là gần đây lại xảy ra một số chuyện." Tôi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện của Chu Phong, nghiêm túc nói: "Chị Tưởng Thanh này, chị giúp em điều tra xem hiện tại Chu Phong đang làm gì?" Đầu dây bên kia chị Tường Thanh hơi chần chừ một lát, giọng điệu xen lẫn một chút hờn trách: "Chị nói em này Ái Phương, em không thể đứng núi này trông núi nọ được đầu. Trước đây chị đã dạy em thế nào, những người phụ nữ như chúng ta không thể đắc tội với những người giàu có quyền thể được. Chuyện nhảy hai thuyền không làm được đâu!" “Chị Tường Thanh, chị hiểu lầm rồi. Chỗ chúng em xảy ra một chút chuyện, có lẽ là có liên quan đến Chu Phong cho nên em mới muốn biết anh ta có vẫn ở tại đó hay không thôi." Tôi thực sự không hề nhỏ nhưng tới Chu Phong một chút nào. "Thì ra là vậy. Em chờ tí, chờ lát nữa chị gọi lại cho em." Chị Tường Thanh cúp máy. Nửa tiếng sau, chị Tường Thanh gửi tin nhắn nói là bây giờ chị ta không tiện nói chuyện. Chị ấy đã điều tra ra cho tôi là Chu Phong đã đi nơi khác rồi. Lúc nhìn thấy tin nhắn tôi không khỏi sững sở, trong lòng không hiểu sao tắc nghẹn đến hoảng sợ, tiên tay xóa luôn tin nhắn. Lục Kính Đình về nhà đã rất muộn, lúc đó tôi cũng đã ngủ rồi, chỉ lờ mờ cảm thấy anh ôm lấy eo tôi, nói câu gì đó thật khẽ bên tai tôi, nhưng tôi lại không nghe rõ. Sáng hôm sau, lúc tôi vừa tình dậy thì Lục Kinh Đình đã vội vàng bò đi rồi, lúc tôi đến hội sở mới biết chuyện này. Hay là chuyện tôi lo lắng đã xảy ra rồi? Câu lạc bộ của ông Lâm nhận được một bưu kiện màu đen bí ẩn, bóc ra thì phát hiện bên trong là dây chuyển của bà Lâm. Dây chuyển này là quà ông Lâm tặng bà Lâm bà Lâm đã đeo trên hai mươi năm rồi. Lúc tôi đến thì vừa lúc nhìn thấy ông Làm mặt bừng bừng lửa giận đang sải bước trong sành lớn, ảnh mất chất chứa lo lắng. Chuyện của ông Lâm và vợ ông tôi cũng biết, hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm sắc son. Lúc Lục Kính Đình nhìn thấy tôi đến thì đi tới bên cạnh tôi, hỏi tại sao tôi lại tới đây. Sắc mặt anh không được tốt cho lắm. Tôi ngắng đầu, hơi nghi ngờ nhìn anh: "Anh hỏi ki quặc thế?" Lục Kính Đình khẽ cười, cũng không nói gì mà chỉ ôm lấy bả vai tôi ấn xuống ghế sô pha rồi quay đầu nói või Nghĩa: "Đi chuẩn bị đồ ăn" Nghĩa gật đầu, vừa đi khỏi thì Lục Kính Đình đã đi đến trước mặt ông Lâm, vỗ vỗ vai ông rồi trầm giọng nói: "Ông Lâm đừng quá lo lắng. Nếu anh ta chưa đạt được mục đích thì cũng sẽ không gây khó dễ cho bà Lâm đâu!" Ông Lâm gật đầu, ngồi xuống sô pha châm thuốc lá, dường như vẻ điềm đạm nhã nhặn mấy ngày qua đều tan biến hết, toàn bộ đều đã hóa thành sương lãnh giảng kín mắt. Đúng vào lúc này thì điện thoại của tôi đổ chuông, là chi Tường Thanh gọi điện đến Hải Phương, Em đang ở đâu vậy? Xảy ra chuyện Mi mắt tôi bỗng dưng nhảy liên liếp mấy lần, tôi nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì?" "Em trai em mất tích rồi!" "Ha?" Tôi sững sờ cầm điện thoại, còn tưởng rằng bản thân nghe nhầm rồi. "Chị vừa nói gì cơ?" "Chị nói em trai em Tân Gia Kiệt mất tích rồi!" Chị Tiểu Thanh nói chắc chắn như đinh đóng cột, không hề giống như đang nói đùa. "Chuyện xảy ra khi nào?" Tôi cắn môi ép mình phải bình tĩnh. Chị Tường Thanh kể sơ qua sự tình cho tôi một lượt, nghe xong tôi mới biết, chuyện đã thực sự trở nên rất nghiêm trọng. Ngày hôm qua lúc tôi lôi kéo chị Tường Thanh đi điều tra Chu Phong, trong lúc vô ý chị Tường Thanh điều tra được Chu Phong từng đi tìm em trai tôi, trong lòng sinh nghỉ nên chị ta muốn biết anh ta tìm em trai tôi để làm gì. Kết quả là lúc điều tra ra mới biết em trai tôi đã ba ngày rồi không đi làm, lúc gọi điện mới phát hiện ra điện thoại của em trai tôi tắt máy, cậu ta cũng không ở nhà. "Ái Phương, em đứng sốt ruột. Chị nói với bố mẹ em là em trai em đi nơi khác công tác rồi. Bọn họ không nghi ngờ gì. Bây giờ nếu em có thể quay về thi bảo Lục Kình Đình cùng trở về với em xem tình hình thế nào." "Được a!" Tôi cúp máy, trong lòng không thể nói rõ là cảm xúc gì. Không có tin tức gì cả. Nghĩa mua xong bữa sáng đưa đến trước mặt tôi. Ảnh mắt tôi lướt qua anh ta một cái. Hiện tại Tân Gia Kiệt làm việc trong đám thuộc hạ của Lục Kinh Đình, cậu ta ba ngày không đi làm, thuộc hạ của Lục Kính Đình không thể nào không nói cho anh. Tôi gọi Nghĩa lại. "Có chuyện gì vậy?" Nghĩa nhìn tôi. "Nghĩa, em trai tôi mất tích rồi!" Tôi nhìn chằm chắm anh ta, nói rành rọt từng câu từng chữ Trên mặt Nghĩa thoáng qua một chút kinh ngạc, khể hỏi tôi: "Cậu ba nói với cô rồi sao?" Tôi sửng sốt, không ngờ tới là anh ta lại nói một câu như vậy, cho nên nhất thời hoàn toàn không kịp phản ứng lại. Hóa ra vừa rồi Lục Kính Đình trở nên kì quái không phải vì chuyện của ông Lâm! Anh đã biết chuyện em trai của tôi từ lâu rồi. Nhưng tại sao vẫn giấu tôi? "Cô ăn một chút trước đã. Bây giờ cậu ba đang cho người đi điều tra, cô đừng quá sốt ruột, sẽ không có chuyện gì đâu." Nghĩa mở hộp đồ ăn trên bản giúp tối rồi bày biên từng món từng món ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]