Chương trước
Chương sau
Tôi có chút do dự khi mà đột nhiên anh lại quyết định muốn đưa tôi đi Thanh Đông, mặc dù trước kia Chu Phong vẫn thường xuyên đưa tôi đi đâu đó, thể nhưng với Lục Kính Đình, lại là lần đầu tiên: "Đi nơi này làm gì?" "Gặp gỡ bạn cũ, em quen." Lục Kính Đình quay đầu lại nhìn tôi cười, đi vào trong phòng ngủ thay quần áo. "Vậy tôi về lấy ít hành lý, mấy giờ lên máy bay, tôi đi tìm anh." "Mười giờ, tôi sẽ bào người đưa em đến đó." "Ừ, được." Tôi gật đầu đáp lại.
Nghĩa đưa tôi về chỗ ở, sau đó ở dưới tầng đợi.
Tôi thu dọn đồ đạc xong, nói với chị Tường Thanh rằng tôi ra ngoài, chị ta nói muốn đến tiến tôi, tôi không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Lúc nhìn thấy chị Tưởng Thanh và Tiêu Dao, Lục Kinh Đinh còn chưa có đến, Nghĩa đứng trông coi ở một bên, giúp tôi trông hành lý. "Chị Tường Thanh, đêm qua chỉ không ngủ sao?"
Sắc mặt của chị Tưởng Thanh không tốt lắm, có lẽ là cả đêm qua không có ngủ
Chị Tường Thanh nói không có chuyện gì, sau đó kéo tôi qua một bên, chân thành nói với tôi: "Tân Ái Phương, trước kia chị từng nói với em rằng đừng tiếp xúc quá gần với Lục Kính Đình, thế nhưng chuyện xảy ra ngày hôm qua, cậu ấy vì em mà đã tự mình đi đến cục cảnh sát tìm người, có thể thấy, trong lòng của cậu ấy, chỉ có em, mới có thể gấp gáp như vậy."
Chị Tường Thanh thở dài, chậm rãi nói: "Loại phụ nữ như chúng ta, có thể tìm được một người tốt với mình thì không dễ dàng gì cả, em phải nằm cho thật chắc, Lục Kinh Đình là người em có thể giao phó được." "Tân Ái Phương, chị Tường Thanh nói không sai, Lục Kinh Đinh nghiêm túc với cậu như vậy, không nên phụ lòng!" Tiêu Dao chen vào giữa tôi và chị Tưởng Thanh, nói.
Tôi vừa hiểu vừa không hiểu gật đầu, định nói gì đó, bỗng nhiên bị người ôm ngang.
Lục Kính Đình cười nhẹ nhàng nhìn chúng tôi, nhẹ giọng nói: "Sao nào, dạng nói tôi sao?" "Không dám, không dám, bọn tôi nói Tân Ái Phương số tốt, có thể gặp được người tốt như câu ba." Chị Tường Thanh không ngừng trêu ghẹo,
Lục Kinh Đình không trả lời, khẽ cười, ôm tôi xây người bước vào sân bay.
Trên đường, tôi hỏi anh: "Có phải anh vẫn luôn ngẫu như vậy không?" "Vừa rồi?" "Em cảm thấy thế nào?" Lục Kính Đình thích thú nhìn tôi, bỗng nhiên cúi người xuống, ngậm lấy miệng tôi, một lúc lâu sau mới thả ra. "Đáng ghét!" Tôi nhẹ nhàng đánh mấy cái ở trước ngực anh, trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ.
Chúng tôi giống như một cặp đôi yêu nhau bình thường vậy, anh không còn là cậu ba ngồi tít trên cao, tôi cũng không phải là tình nhân của ai cả, trêu đùa nhau đến lúc lên máy bay.
Có lẽ là Lục Kinh Đình hơi mệt, khi máy bay cất cảnh không được bao lâu, anh đã dựa vào ghế rồi ngủ thiếp đi.
Tôi lén lút nhìn sườn mặt của anh, nhỏ đến lời của chị Tưởng Thành, trái tim hơi đập lên, Đây là tình yêu sao...
Máy bay rất nhanh đã đến Thanh Châu, Lực Kinh Đình lười biếng mở to hai mắt, sau khi nhìn thấy tôi, trong mắt toàn là dịu dàng, cắm tay tôi đứng dậy. MỚI ra sân bay, đã có một người đàn công cao gấy trắng nền đi đến trước mặt Lục Kinh Đình, đi theo phía sau có mấy người đeo kính râm to con, vô cùng cung kính nói: "Cậu ba, tôi là người do ngài Lâm phải tới để đón cậu, mời đi bên này." "Ông Lâm đâu? Sao ông ta không đến?" Vẻ mặt Lục Kính Đình vẫn chứa ý cười nhạt, rất khách khí, không nhìn ra cảm xúc thật sự. "Cậu ba, ngài Lâm có một số việc, ông ấy đang đợi ngài ở khách sạn." Lúc người đàn ông cao gầy nói, vẫn luôn khom người, cúi đầu, thái độ vô cùng khiêm ton.
Lục Kinh Đinh không nói gì thêm, kéo tôi vào trong xe, dựa vào ghế sau, hơi híp mắt, không biết anh đang nghĩ cái gì trong lòng.
Đến khách sạn, vừa xuống xe, tôi cảm thấy khách sạn này đã từng đến, rất quen thuộc, vô ý ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện khách sạn này chính là chỗ mà mình và Chu Phong đã từng ở trước kia. "Em đang nhìn cái gì?" Lục Kinh Đình phát hiện tôi khác thường, tay đặt trên eo tôi hơi dùng sức, tôi ngãi vào trong lồng ngực của anh, dính sát vào lồng ngực của anh "Không có gì, chỉ là cảm thấy tên khách sạn rất thú vị." Tôi xấu hổ cười cười, rời khỏi vòng tay của anh, có hút hoảng hốt, giống như là đang mơ vậy, tỉnh dậy sẽ không có gì thay đổi cả. "Cậu ba, mời qua bên này!" Lời nói của người đàn ông cao gầy để cho tôi lấy lại tinh thần, điều chỉnh tốt tâm trạng, kéo cánh tay Lục Kính Đình vào trong thang máy.
Lúc thang máy dừng lại ở tầng ba, tôi có chút kinh ngạc, nhìn lối đi quen quốc này, trong lòng có nhiều cảm xúc đan xen.
Lần trước, tôi và Chu Phong cũng ở tầng ba, không ngờ rằng, chuyện xảy ra cách đây không lâu, tôi lại đến nơi này, nhưng lúc đó tôi lại cố gắng tránh ở cũng một chỗ với Lục Kính Đình. "Làm sao vậy, hình như hôm nay em có tâm sự gì sao?" Lục Kính Đình dừng bước, đè vai tôi, nhẹ nhàng cọ xát mũi tôi, trong mắt có chút lạnh lẽo, lại dịu dàng hải tối, Tôi lắc đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt anh dựa vào vòng tay của anh, khẽ nói: “Không có chuyện gì, có thể là hơi mệt mỏi, hôm qua ngủ không ngon, cũng không phải là do anh gây hoa sao Đọc truyện mới nhất tại Truyện 88.net
Sắc mặt Lục Kinh Đình dịu đi, kéo tôi vào trong phòng, khóa cửa, dừng một lát rồi sau đó lại gặm khắp nơi, trực tiếp lôi tôi vào trong toilet, đặt ở trên bồn rửa tay, mạnh mẽ xông vào.
Sau một trận mây mưa, Lục Kinh Đình dùng vòi hoa sen giúp tôi sửa sạch chất nhầy trên người, ôm đến bên giường, khẽ nói: "Chút nữa xuống lấy USB hộ tôi, ở trên xe, tôi đi tắm trước, đợi lát nữa sẽ đi gặp ông Lâm."
Tôi gật đầu, nhìn anh đi vào trong phòng tắm, mặc quần áo từ tế rồi ra ngoài.
Xe dừng ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm tầng một, lúc thang máy dừng lại, có một người đàn ông trung niên ra ngoài cùng tôi, ăn mặc cũng không bình thường, thể nhưng đôi mắt kia, lại giống như kẻ trộm vậy, vừa nhìn qua đã biết là nhà giàu mới nổi.
Rời khỏi thang máy và rẽ trái mười mét, chính là xe của chúng ta.
Thế nhưng mà, lúc tôi vừa mới rời khỏi thang máy, người đàn ông kia lại đi đằng sau tôi, sờ soạng một cái.
Tôi nghĩ nơi này chỉ có một tôi, khẳng định là sẽ chịu thiệt, cũng chỉ mắng đó khốn, rồi chạy đi.
Lấy được USB, tôi không dám đi theo đường cũ để trở về, sơ gặp lại người đàn ông kia, bởi vì lúc người đàn ông kia đến gần tôi, tôi thấy đôi mắt của anh ta rất kỳ lạ, mông lung giống như sương mù vậy.
Thế nhưng, chờ đến khi tôi nhìn kỹ lại, thì anh ta cũng vào trong cửa đó rồi,
Tôi đuổi theo, kéo cửa ra, kết quả chỉ nhìn thấy hành lang vắng lặng, không có một bóng người. "Do mình nhìn nhằm sao?" Tim tôi đập thình thịch, tôi đứng ở chỗ tôi nhìn thấy người kia và nhìn sang bên kia. không đúng không có khả năng, không phải tôi gặp ảo giác, nhất định là vừa này có người vào đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.