Chương trước
Chương sau
Tôi có phân bối rối, không biết nên đối mặt với người đã từng chung chăn gối này như thế nào.
Mấy ngày không gặp, hình như anh ta đã thay đổi không ít, đôi môi mím chặt, sắc mặt âm u, toàn thân toát ra một hơi thở rét lạnh.
Tôi muốn trốn chạy, thế nhưng anh ta đã đi đến trước mặt tôi, trầm giọng nói từng chữ một: “Cô Tân. e rằng... người này... không có cách nào thả ra được đâu!
Chu Phong nhìn tôi, đáy mắt sâu như đầm lầy, u tối không thấy đáy, không nhìn ra sắc mặt
Anh ta vươn tay, vén lọn tóc trước ngực tôi, ngón tay miết dọc theo lọn tóc xuống dưới, toàn thân tỏa ra một hơi thở u ám. Tôi quay đi, kéo lọn tóc ra khỏi tay anh ta, lùi về phía sau mấy bước, tôi mấp máy môi nhưng lại phát hiện mình nói không ra lời.
Rõ ràng là anh ta cố ý, ánh mắt anh ta nhìn tôi vừa rồi, như là đang nói, muốn xem tôi xoay xở thế nào. Đi theo bên cạnh anh ta hai năm, tôi hiểu quả rõ anh ta, nếu như anh ta muốn khiến một người đau khổ, thì sẽ có rất nhiều thủ đoạn làm người đó hối hận.
Bây giờ, anh ta làm khó dễ chị Tưởng Thanh, chẳng qua là muốn xem trò hề của tôi, muốn tôi khổ sở mà thôi. Anh ta hiểu rất rõ tôi, anh ta biết điểm yếu của tôi ở đâu, cũng biết làm thế nào mới có thể khiến tôi khó chịu.
Tôi nhìn anh ta, trong lòng tức giận, thế nhưng đồng thời tôi vẫn biết, hiện giờ cho dù tôi có nói gì, anh ta cũng tuyệt đối không dễ dàng thả người.
Cứ giằng co như vậy vài giây, đột nhiên Chu Phong bước lên hai bước, quay lưng về phía tôi, lạnh lùng nói một câu “Người đầu, đưa cô ta vào cho tôi!" Sau đó quay đầu lại, liếc mất nhìn tôi đầy ẩn ý, rồi dẫn chị Tưởng Thanh đi vào trong.
Tôi hoảng hốt, vội vàng bước lên vài bước, kéo vạt áo Chịu Phong lại, kìm nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng, hỏi anh ta “Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Chu Phong không để ý tới tôi, thậm chí không thèm quay đầu lại, giống như hoàn toàn không nghe thấy tôi nói vậy. Anh ta ra hiệu bằng ánh mắt cho người cảnh sát áp giải chị Tưởng Thanh.
Người cảnh sát lập tức hiểu ý, cùng với một người cảnh sát bên cạnh dùng sức kéo chiếc chăn của chị Tưởng Thanh tra, ném xuống đất.
Chị Tưởng Thanh ôm đầu, vùi đầu vào cánh tay, ngồi xổm dưới đất, sợ đến run rẩy, hét lên một tiếng. “Đừng động vào tôi!”
Tôi biết, nếu tiếp tục như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện, hiện giờ mạng của chị Tưởng Thanh đang nằm trong tay Chu Phong, chỉ cần anh ta nói một câu, chị Tưởng Thanh sẽ không còn đường sống. “Anh đang trả thủ tôi sao?”
Tôi chắn trước mặt chị Tưởng Thanh, lớn tiếng hỏi anh ta, trong lòng lại bồn chồn lo lắng.
Nếu như Chu Phong thực lòng muốn bảo thủ thì sẽ có hàng nghìn hàng vạn cách, khiến cho người ta hối hận.
Tôi còn nhớ, đã từng có một người thang làm mất lòng anh ta, sau đó anh ta khiến cho người lang thang kia quỳ xuống đất xin tha, cuối cùng thất cổ tự sát, chuyện này mới kết thúc. Nếu như anh ta để mắt tới một người, chẳng khác nào phản cho người đó tội tử hình.
Vừa nghĩ tới thủ đoạn của anh ta, sau lưng tôi toát đầy môi hội, nói không sợ là giả
Chu Phong lạnh lùng nhìn tôi, trong ánh mắt cất giấu suy nghĩ phức tạp. Anh ta không phủ nhận. “Rốt cuộc làm thế nào anh mới thả người!
Tôi biết, mục đích của anh ta là tôi, không phải là vì muốn làm khó chị Tưởng Thanh. Chẳng qua, chị Tưởng Thanh là công cụ anh ta dùng để khống chế tối mà thôi
Chu Phong nhếch mắt quan sát tôi từ trên xuống dưới, cười lạnh một tiếng, quay người vào phòng thẩm vấn.
Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn khẽ cắn môi, đi theo vào Bây giờ chỉ có tôi có thể cứu được chị Tưởng Thanh, mục đích của Chu Phong là tôi, tôi không thể để chị Tưởng Thanh vì tôi mà hỏng cả tương lai.
Trong phòng thẩm vấn chỉ có một mình anh ta, một chiếc bàn, trên bàn có một ngọn đèn màu vàng, rất sáng. Chu Phong ngồi ở phía sau ngọn đèn, khuôn mặt chim trong bóng tối, không thể nhìn rõ
Tôi ngồi xuống đối diện với anh ta, ngọn đèn sáng chói chiếu vào mặt khiến tôi híp mắt lại không biết có phải ảo giác của tôi hay không, khi tôi ở dưới ngọn đèn này, tôi cảm thấy dường như bí mật của mình bị bại lộ hoàn toàn trong không khí, người ngồi ở đối diện chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tôi.
Chu Phong ngôi trên ghế, hai tay đan lại, vẻ mặt hơi dịu đi, khỏe miệng nở một nụ cười đăng chất, đầu ngón tay kẹp điều thuốc, cúi đầu nhìn tôi, ghé vào tai tôi nói khẽ: "Thả người? Rất đơn giản.
Anh ta đứng dậy, nâng cảm tôi, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt tôi, nhìn đến nỗi khiến tôi sợ hãi. Anh ta ngừng lại một lát rồi mới thản nhiên nói: “Lấy lòng tôi! Tôi vui vẻ thì sẽ thả người, thế nào?" Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, dường như chắc chắn tôi sẽ đồng ý.
Tôi sửng sốt, thật không ngờ anh ta lại đưa yêu cầu như vậy, trong lòng tôi nguội lạnh. Theo anh ta hai năm, anh ta biết rõ điểm yếu của tôi, cũng biết làm thế nào mới có thể khiến tôi thỏa hiệp.
Anh ta cố ý khiến tôi bối rối, cổ ý khiến tôi khó chịu. “Có phải anh cố ý trả thù tôi đúng không?" Tuy đã đoán ra được, nhưng tôi vẫn muốn biết kết quả.
Chu Phong “Ừ” một tiếng, cười khẽ, thản nhiên nói một câu: Đúng là cô ý, không biết có Tân có bằng lòng hay không?" "Có cần phải như vậy không?” Tôi hơi khó chịu, dù sao đã ngày ngốc ở bên cạnh anh ta hai năm rồi, đột nhiên giương cung bạt kiểm như vậy khiến tôi có phần không thích ứng được. Trước đây tôi đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng giữa tôi và anh ta, nhưng tình huống thế này thì thật sự tôi chưa từng nghĩ đến "Cô nói sao? Cô Tần, tốt nhất là cô suy nghĩ nhanh lên, tôi không đủ kiên nhẫn đâu." Chu Phong ngẩng đầu nhìn tôi, ngầm nghĩa chuỗi tràng hạt trong tay.
Tôi ngẩn ra, hơi mê mang đi.
Tôi nhận ra chuỗi tràng hạt này, vào ngày sinh nhật của Chu Phong một năm trước, tôi cầu được nó trong miếu Quan Âm. Thế nhưng, sau khi tôi đưa cho anh ta, vẫn luôn không thấy anh ta đeo.
Trước đây tôi từng hỏi anh ta tại sao không đeo, anh ta không trả lời tôi, mà chỉ cười. Tôi tưởng là anh ta chế chất liệu của tràng hạt quá rẻ tiền, cho nên sau này không nhắc đến việc đó nữa, không ngờ còn có thể nhìn thấy nó ở đây.
Hóa ta, anh ta không đeo, nhưng lại để nó ở chỗ làm việc, đặt ở một nơi có thể tiện tay lấy được.
Tôi nhìn tràng hạt có chút thất thần, dường như nhớ lại rất nhiều khoảnh khắc vui vẻ khi ở bên anh ta.
Có lẽ Chu Phong chú ý tới vẻ mặt khác thường của tôi, anh ta đặt chuỗi tràng hạt lên bàn, ngón tay gõ nhẹ lên bàn một cách có tiết tấu.
Tôi khó có thể lựa chọn, một bên là chị Tưởng Thanh, nếu như tôi không giúp chị ấy, cuộc đời của chị ấy sẽ bị hủy hoại, chuyện này vốn là do tôi mà ra, về tình về lý, tôi đều không thể mặc kệ.
Thế nhưng, nếu như tôi đồng ý yêu cầu của Chu Phong, nếu
Lục Kinh Đình biết, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng tha cho tôi.
Hiện giờ em trai tôi đang ở chỗ anh, tôi cũng sợ anh sẽ làm chuyện gì bất lợi với em trai tôi.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, bất luận tôi quyết định cái nào thì đến cuối cùng, tôi cũng không có cách nào lo nổi thân mình.
Đúng lúc tôi đang do dự lựa chọn thế nào, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Chu Phong mời vào, sau đó cửa bị mở ra, Trần Dương đứng ở cửa, ấp ủng nói một câu: “Cục trưởng Chu, cậu ba tới."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.