"Tự cô hỏi anh ta chẳng phải là biết ngay sao."
Lục Kính Đình xoay người, con ngươi tối đen ẩn chứa thâm ý bất thường, anh ngồi xuống bên cạnh tối, lấy một điều thuốc trong bao thuốc trên bàn, rồi xoay xoay châm bật lửa kim loại.
Sương khói thuần trắng lượn lờ phun trào ra từ miệng anh, làm gương mặt anh mờ mờ ảo ảo, tôi chợt cảm thấy mình không nhìn thấu anh. Anh ta cởi quần áo tôi, nhưng chỉ đè dấu ấn của anh lên vai tôi, sau đó thì không chạm vào tôi lần nào nữa.
Im lặng ngồi bên cạnh, cứ như thể kẻ muốn cưỡng bức tôi ban nãy là một người khác vậy.
Tôi im lặng ngọ nguậy, dây lưng trên tay càng trói càng chặt, khi tôi có cảm giác cổ tay đều sắp chặt đứt đến nơi, anh bất thình lình lên tiếng, "Đừng phí sức nữa, không bằng chờ Chu Phong đến đây, hỏi anh ta mấy câu về bông tai và chuyện ba mẹ cô xem."
Tôi tái cả mặt, lời mà Lục Kính Đình nói ra không giống như đang đùa giỡn. Nếu đúng như lời anh, thì Chu Phong đã cài thiết bị định vị và máy nghe trộm vào bông tai của tôi ... Tôi chỉ cảm thấy rùng mình, sợ hãi rồi lại sợ hãi, nhưng tôi không muốn để lộ điều đó ra ngoài cho anh thấy, tôi kiên trì nói, "Làm sao tôi biết anh đang nói thật hay nói dối."
Anh khẽ cười, "Đợi lát nữa anh ta tới tự cô hỏi anh ta là biết thôi."
Tôi im lặng, im lặng thật lâu, tôi hỏi anh: "Anh đã sớm biết anh ta cài máy nghe trộm lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508401/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.