Anh đi tới bên cạnh tôi, sau đó đưa tay ôm lấy eo, động tác vô cùng thân mật: “Đương nhiên tôi rõ ràng mọi chuyện liên quan tới người phụ nữ của tôi rồi. Bà Chu không cần phải nhọc lòng quan tâm thế đâu.” “Nhưng mà..." Triệu Mộng Tuyết còn muốn nói thêm gì đó nữa.
Lục Kính Đình đột nhiên cắt ngang lời cô ta: "Tôi là một người thích bao che. Tôi không muốn nghe người khác nói câu gì không hay về người của tôi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì tháng trước nhà họ Triệu có vấn đề về vốn nên đã đi tìm chị hai của tôi. Nếu bà Tuần còn muốn sau này hai bên có quan hệ hợp tác qua lại thì nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Triệu Mộng Tuyết lập tức đen mặt, cô ta dùng ánh mắt lạnh như băng quét nhìn tôi. Ánh mắt kia tràn đầy vẻ độc ác như hận không thể giết tôi vậy. Nhưng vì Lục Kính Đình có mặt ở đây nên Triệu Mộng Tuyết không dám làm gì.
Đến tận khi chị hai của anh gọi điện thoại tới giục, Lục Tranh cũng không kịp truy hỏi ý trong lời của cô ta là gì, vội vàng theo tôi và anh lên xe. Triệu Mộng Tuyết trừng tôi một cái rồi mới đi. Lúc đi, miệng cô ta như sắp méo vì tức giận.
Sau khi ngồi lên xe, tôi nhìn anh với ánh mắt vui mừng và nói: “May mà anh đã tới.”
Lục Kính Đình chống tay lên trán rồi quay qua nhìn tôi và hỏi: “Vì sao em lại nói như vậy.”
Tôi đáp: “Bởi vì anh rất giỏi, Triệu Mộng Tuyết nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508393/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.