Tôi không trả lời anh bởi vì tôi biết rõ mọi cử chỉ lời nói của chúng tôi đều đang bị Chu Phong giám sát.
Tôi đã nhiều lần nghĩ đến cảnh khi anh ta chơi đùa với tôi chán rồi, cảnh tượng ngày anh ta muốn bỏ rơi tôi, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ phải ở bên người đang ngồi đối diện này, tôi với bọn họ cứ ngây người ngồi trong phòng giam một đêm.
Vì đều là những người có tâm lý vững vàng, làm sao có thể bị đánh gục chỉ trong một đêm được chứ, sáng sớm hôm sau tôi nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, họ thả người.
Tôi nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, chăn bông có mùi ẩm mốc chưa được phơi nắng, tôi không quen nên không đắp chăn, năm cuộn tròn ngủ một giấc qua một đêm.
Ngày hôm sau, tôi cảm thấy cả người nóng bừng, chân tay nặng trĩu, không còn sức lực để nhìn xem chuyện gì đang xảy ra ngoài cửa nữa, tôi nghe thấy tiếng Lục Kính Định và Chu Phong tranh chấp, giằng co một hồi lâu, nửa tiếng sau có người đến mở cửa phòng giam cho tôi.
Tôi nheo mắt, đầu óc choáng váng, tôi chỉ cảm thấy mình bị bể lên, không nhìn rõ mặt người đang ôm tôi, nhưng tôi có thể biết người đó là Lục Kính Đình, trên người anh có mùi thuốc lá, vừa ngửi là nhận ra anh ngay, nhưng tôi không biết từ khi nào mình lại cảm thấy anh quen thuộc đến như vậy.
Tôi dựa vào vai anh, bất tỉnh, lúc tỉnh lại thì nghe thấy tiếng Lục Kính Đình nói chuyện điện thoại.
Khi tôi mở mắt ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508388/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.