Kể từ ngày đầu tiên bị Chu Phong bao nuôi, anh ta đã nói với tôi một cách rất lạnh lùng rằng anh ta có thể cho tôi sự yêu chiều, tiền và bất cứ thứ gì tôi muốn, duy chỉ có vị trí bà Chu là không thì tôi đã chẳng bao giờ dám có ý nghĩ đó cả. Bao gồm cả sự lo lắng và không nỡ sau này đều chỉ là sự tham lam
muốn tiếp tục ở bên cạnh ta thôi.
Nếu như Triệu Mộng Tuyết bực tức đến tìm tôi, mắng tôi, có lẽ tôi sẽ thấy đỡ hơn một chút. Thế nhưng khi đối diện với bộ dạng này của cô ta, tôi không tài nào cứng rắn lên được.
Cô ta bỏ cái cốc trong tay xuống, đứng lên hỏi tôi rằng cô ta tham quan phòng của Chu Phong được
không?
Tôi có chút ngập ngừng, nói thật tôi thấy khá ngại, cũng không nghĩ gì nhiều cả. Thế nhưng cô ta nói
đã đặt vé máy bay về Biên Kỳ lúc sáu giờ tối, sắp đi rồi nên muốn xem một chút trước khi đi.
Cuối cùng thì tôi vẫn đồng ý, thế nhưng tôi không nghĩ sự nhận từ và thương hại này của tôi sẽ khiến mình phải trả cái giá đắt vô cùng.
Cô ta đi vào phòng ngủ, mở quần áo ra, bên trong đó có rất nhiều quần áo của anh ta, bên cạnh còn có một bộ quần áo cảnh sát nữa. Đó là vì anh ta hay qua đêm ở chỗ tôi nên để lại. Đồ vừa thu vào, chưa kịp là nên còn hơi nhăn.
Cô ta hỏi có đồ để là quần áo không, tôi nói có, ở trong phòng để quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-nhat-ky-tinh-nhan/1508386/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.