Chương trước
Chương sau
“Cái gì? vừa nãy không phải nói tôi ghi chép xong là có thể đi à? Tại sao tự nhiên lại không thể đi nữa?” Tiêu Dao từ chỗ ngồi đứng dậy, vốn dĩ tối nay bị dọa không nhẹ , nghe viên cảnh sát nhỏ nói như
vậy liền lập tức nóng nảy lên.
“Hơn nữa việc anh ta uống rượu xong ngã chết thì liên quan gì đến tôi, các người hoài nghi tôi cố ý sát hại anh ta vậy thì tìm chứng cứ trên người anh ta xem có ADN dấu vân tay của tôi không, tôi thậm chí còn chưa lại gần anh ta, tôi chỉ là cùng anh ta thuê phòng , dựa vào cái gì không cho tôi đi?”
“Nói với tôi cũng vô dụng thôi , đây là mệnh lệnh của lãnh đạo chúng tôi, Hoài Chúc Vinh chết là việc vô cùng nghiêm trọng, tối nay cô bắt buộc phải ở lại đây” Cảnh sát nhỏ nói xong trực tiếp chào hỏi vài đồng nghiệp: "Rốt cuộc là muốn tự mình phối hợp, hay là muốn chúng tôi cưỡng chế giam giữ, lại thêm tội danh hành hung cảnh sát?”
Anh ta nói xong, vài người lập tức lại gần bọn cô, Tiêu Dao lăn lộn trong vòng này đã lâu, tuy nói loại quan chức cấp cao nào cũng đều đã gặp qua, nhưng khi thật sự đối mặt với cảnh sát vẫn là có chút sợ hãi, dù sao đây cũng là Thanh Đông, không quen thuộc , đến chỗ dựa cũng không có.
Cô ta có người lại phía sau, kéo nhẹ tay áo của tôi, thấp giọng hỏi tôi phải làm sao, có nên gọi lão Chu hay không, tôi lắc đầu với cô ấy, đập mạnh xuống bàn, nhìn tên đó cười lạnh: “Lệnh của lãnh đạo? Lãnh đạo nào, là cái người vừa nãy sao? Nhưng sao tôi lại thấy không giống nhỉ!”
“Hay là nói từ khi nào cảnh sát các người nghe lời người khác làm việc rồi. Nếu không tôi gọi điện cho cục trưởng hỏi một chút?”
Tôi ra vẻ móc điện thoại ra, nhưng chỉ tùy tiện bấm hai số, chỉ muốn dọa sợ đám người này, nào thật sự dám gọi, tôi so với ai cũng đều không muốn chuyện này bị vạch trần.
“Đưa điện thoại đây!” Tên đó biến sắc, quát lên một tiếng, đưa tay giật lấy điện thoại.
Tôi không đưa, lùi lại một bước, tay không cầm chắc điện thoại liền bị anh ta đập xuống đất.
“Dựa vào cái gì phải giao ra, tội phạm tội rồi sao? Anh mạnh mẽ giật điện thoại của tôi như thế, hôm nay nếu không báo lên cấp trên của anh, tôi không mang họ Tân!”
Tôi cúi xuống muốn nhặt điện thoại, anh ta liền dẫm chân lên điện thoại của tôi, cười lạnh một tiếng: “Rõ ràng là các người hành hung cảnh sát trước, nếu các người đã tình chị em sâu đậm, vậy dứt khoát đừng đi nữa, cùng nhau ở lại đi”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta: “Anh dám!”
“Cô nhìn xem tôi có dám hay không! Đều bắt lại cho tôi!” Anh ta nói xong những người đó trực tiến lên giữ chặt bọn tôi, tôi vùng vẫy thế nào cũng vô dụng, bị hai tên kìm chặt, chiếc còng tay lạnh ngắt cửa vào cổ tay tôi.
“Còn muốn tố cáo tội? Vậy để xem hai người các cô có cơ hội rời khỏi đây không đã rồi nói" Anh ta. quét mắt nhìn bọn tôi, nở một nụ cười nham hiểm, tôi trầm mặt xuống, ở cạnh Chu Phong đã lâu, tôi đương nhiên cũng biết người dưới tay anh ta có đức hạnh gì, có những người mua chuộc lợi từ ích bên trên, cứng rắn bắt ép những người không quyền không thể đến phát điện cũng đều có.
Tiêu Dao cũng nghe hiểu ý của tên đó, mắt thấy bọn tôi sắp bị bắt vào, cô ta phóng ra ngoài, nhìn chằm chằm vào tên đó lạnh lùng nói: "Anh dám đụng vào cô ấy xem, anh có biết người đàn ông của cô ấy là ai không?”
"Tiêu Dao!” Bây giờ nhắc đến Chu Phong tương đương với tìm chết! Tôi quát nhẹ một tiếng, muốn ngăn cô ta lại, điện thoại trong văn phòng đột nhiên vang lên đánh gãy lời tôi.
Tên cảnh sát nhỏ tiếp điện thoại, sắc mặt đột biến, chỉ nghe thấy anh ta kinh hãi nói: "Người phụ nữ của cậu ba?”
Tên đó do dự nhìn về phía tôi.
Tiêu Dao cũng ngạc nhiên nhìn tôi, ngập ngừng hai giây mới phản ứng lại, lập tức nhằm chằm chằm
tên cảnh sát nhỏ nói: "Anh xong rồi, người phụ nữ của cậu ba mà cũng dám đụng, anh chờ chết đi.”
Tên cảnh sát nhỏ hoảng hốt, điện thoại suýt chút rơi xuống đất, đầu dây bên kia đã tắt máy, anh ta tát mạnh người bên cạnh một cái: "Vẫn còn ngẩn ra làm cái gì, còn không nhanh cởi trói cho cô chủ đi”
đồ ồ, vâng." Người bên cạnh lập tức cởi còng tay cho tôi, anh ta cũng sáp lại gần tôi, cúi thấp đầu: "Cô chủ à, là tôi có mắt không thấy núi thái sơn, không câu ba, lưu lại cho tôi một lối thoát”
Anh ta nói xong, một bên mỉm cười rót trà cho cô.
Cả quá trình tôi đều lạnh mặt, anh ta bưng chén trà một hồi lâu, tôi lại làm như không nhìn thấy,
không nhận.
Anh ta cho rằng tôi thực sự tức giận, liên tục cúi đầu xin lỗi tôi.
Tôi liếc nhìn anh ta, chạm vào vết hằn trên cổ tay vừa nãy khi giãy dụa, thản nhiên nói: “Vậy anh làm gãy tay tôi, nên tính như thế nào?”
Anh ta thò đầu nhìn cổ tay của tôi, kỳ thực không tính là nặng, bởi vì biết vùng vẫy cũng vô dụng, cô cũng không giãy dụa nhiều, chỉ có một vết hằn màu hồng nhạt, anh ta cười lấy lòng: "Cô chủ của tôi ơi, cô xem cái này cũng không phải là rất nghiêm trọng, Cô đại nhân đại lượng, tha thứ cho tôi một lần này có được không, cô có yêu cầu gì thì cứ nói, nếu có thể làm được, tôi ắt không chổi từ”
“Vết thương trên tay, tôi có thể không truy cứu, anh làm rơi điện thoại của tôi, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, tôi chỉ có một yêu cầu, thả người ra!”.
| “Cái này... nhưng mà suy cho cùng thì tôi cũng chỉ là một đội trưởng nhỏ, trong cục cũng không phải tôi nói là được, ngài Hoài chết là việc vô cùng quan trọng, cô nói xem.” Anh ta nhìn Tiêu Dao một cái, khéo léo từ chối.
Anh ta cho người tháo còng tay của tôi, nhưng Tiêu Dao thì không, hiển nhiên là anh ta không tính thả người, tôi thấy hắn ta chậm chạp không định đáp ứng, ra sức chối từ, trực tiếp ngắt lời anh ta: “Nếu
anh đã chậm chạp không định thả người vậy gì không còn gì để nói”
Nói xong, cô duỗi tay, dùng móng tay xuyên qua làn da ở cổ tay, máu rỉ đỏ bừng, lạnh lùng liếc anh ta một cái, trực tiếp đứng dậy, đẩy bọn họ ra rồi đi ra ngoài.
Anh ta sửng sốt, lập tức ngăn tôi lại: “Bà cô của tôi ơi, cô đây là làm gì vậy?”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Anh không phải là không thể bàn giao với trong cục sao, vậy tôi xem anh | bàn giao trong cục tốt rồi, làm sao để bàn giao với Lục Kính Đình.
Nghe ra ý trong lời nói của tôi, sắc mặt anh ta trắng bệch, lập tức xoay người cầm chìa khóa mở còng | tay cho Tiêu Dao.
Một đường đích thân đưa bọn tôi ra đến cửa cục cảnh sát, không có người mới nhỏ giọng lại gần nói: "Bà cô của tôi ơi, bây giờ không phải là tôi không thả người, chỉ là cái người bên trên cô vừa thấy, tôi cũng đắc tội không nổi, thực ra mà nói, đó là ông Dư, ngài Hoài chết trên giường của bạn cô, cứ cho là cô ta không phải là thủ phạm, anh Dư cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta, cô vẫn là nhanh chóng bảo bạn cô đi tránh đầu sóng ngọn gió đi”
Cô sững sờ một lát, nghĩ không ra đã từng nghe qua cái tên này ở đâu, “Ông Dư? Là ai?”
“Cô không biết sao?” Anh ta ngạc nhiên nhìn cô: "Ông Dư là anh trai của ngài Hoài, là ông trùm xã hội đen của ba tỉnh phía Đông, đến đồn cảnh sát cũng không dám trêu chọc, vừa rồi là người ông ta phải đến nói muốn áp giải Tiêu Dao qua hỏi chuyện. Tôi đây hoàn toàn chính là ngược gió thả người, vẫn là phiền cô trở về giúp tôi nói mấy câu lời hay ý đẹp trước mặt cậu ba".
Tôi nhìn tên cảnh sát biết ăn nói khôn khéo trước mặt, cong môi cười: “Ngược gió thả người? Anh không sợ đắc tội ông Dư sao?”
“Vậy cũng không giống, cậu ba đích thân muốn người, tôi dám không đưa sao?
“Anh ấy đích thân?” Tôi sửng sốt, lời vừa hỏi ra khỏi miệng, trước mặt một chiếc Land Rover màu đen. đột nhiên bấm còi, hai chiếc đèn xe thẳng tắp rọi về phía này, suýt chút chiều mù cả mắt cô...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.